2. AUTHOR : Phan Phan & tiểu Nguyễn
Tác giả: Phan Phan , tiểu Nguyễn
Thể loại : Nhân hóa, lãng mạn , hài hước, kỳ ảo và bựa...
Số chương : 10 chương, vì là truyện cười nên chương hơi
ngắn.
Giới thiệu: Yêu là yêu, không yêu là không yêu. Và khi đã
yêu là sẽ không thay đổi, sẽ bất chấp tất cả vì tình yêu.
Đó chính là tình yêu của chàng ếch ngốc và nàng mực.
3. Chương 1.
Tôi là ếch, bạn bè gọi tôi như vậy, tôi thấy cái tên này gớm
quá trời , tôi có giống ếch đâu chứ! chỉ là hai con mắt hơi
lồi lồi ra xíu thôi mà , bộ giống lắm hả?
Tôi đã phẫu thuật khoảng chín lần với khoảng 2,3 lần
chỉnh sửa gì gì đó ....còn vài lần tiến hóa nữa lận, nhưng
tôi không kể ra đâu!
Hành tinh nơi tôi sống là một thiên đường rất xa trái đất
mà nơi đó người ta gọi là Hỏa Tinh ....
Lúc mới sinh ra tôi chỉ là một cái trứng ếch như bao cái
trứng khác chỉ tiếc rằng có mình tôi là cái trứng màu đen à
4. ... khổ dễ sợ ....xung quanh tôi còn có mấy trăm cái trứng
khác ( Đó là anh em tôi ) ... Mẹ tôi đúng là thích số đông
mà! con đếm không xuể luôn
Một thời gian sau , tôi đã trở thành một con nòng nọc
chính hiệu , rồi thời gian tiếp theo, tôi đã có đầy đủ 4 chi
nhưng... khổ nổi...tôi còn có đuôi và lông mao nữa...
Chương 2 và 3
Tôi cũng xuống tắm như mọi ếch , nghe người ta gọi mẹ ...
tôi cũng bắt chước gọi theo, nhưng vừa mở miệng ra thì tất
cả mọi người đều quay đầu bỏ chạy , thấy mọi người bỏ
chạy tôi cố gắng hét lên một tiếng để thử lại giọng , nhưng
tiếng kêu vẫn phát ra như thế này : " Gâu ...gâu ...gâu "
5. Mẹ tôi nói : " Tiếng kêu mày gớm chết! mày nên đi phẫu
thuật đi! "
Nghe mẹ tôi nói thế , ban đầu tôi cảm thấy rất tự ti nhưng
sau khi nhận ra mọi ếch đều xa lánh, tôi đã thay đổi quyết
định ----> tôi đã làm mới bản thân bằng cách đi đến " thiên
đường của những ếch bị đột biến gen" ...----> trung tâm
chỉnh hình " ẾCH ỘP " .
Trải qua 7 lần phẫu thuật và bây giờ là lần thứ 8 ...
Lần này đi phẫu thuật tình cờ tôi gặp được một cô nàng
thuộc dòng họ nhà hải sản , nàng có hình dáng là một con
mực
Tôi như bị trúng tiếng sét ái tình , vừa mới thấy qua tôi
nghĩ thầm nghĩ " Mình phải làm quen mới được " . Tôi vội
chạy tới hỏi đường để giả vờ làm quen . Không ngờ chúng
tôi nói chuyện rất hợp " rơ " . Nói chuyện một lúc tôi mới
biết thì ra nàng cũng đã phẫu thuật mấy lần giống tôi .
6. Chúng tôi hẹn hò và làm quen suốt hai tháng trời và đây là
lần ra mắt đầu tiên, đối với gia đình tôi thì không thành vấn
đề , nhưng đối với gia đình cô ấy thì tất cả mọi người trong
nhà đều phản đối và cho rằng đây là một chuyện hết sức
hoang đường : " họ nhà mực chúng ta, sao có thể lấy họ
nhà ếch được chứ ? "
" Chuyện này là không bao giờ ! "
Vừa nghe xong câu nói đó , tôi cảm thấy rất thất vọng và
buồn bã. Nay lại nhận được tin anh họ Mực Ống của nàng
đã giết chết em gái của tôi, mối hận thù của hai gia đình
càng thêm sâu sắc.
Cha mẹ và dòng họ của nàng mực đều tỏ ra rất kiêu căng
và ngạo mạn, nhìn tôi với một ánh mắt khinh bỉ rồi quát
lên một tiếng:
- Mau lôi tên không biết trời cao đất dày này ra ngoài cho
ta.
7. - Vâng, thưa phu nhân
Tôi nhìn họ, sau đó liếc nhìn nàng mực thật nhanh , nàng
buồn rầu rơi lệ, cố níu tay tôi lại
Nàng mực :" chàng ếch ...đừng đi mà...chàng ếch"
Cha mẹ nàng : " người đâu, mau dìu tiểu thư vào nhà nghĩ
ngơi!"
Chương 4.
Sau khi từ nhà nàng mực trở về, tôi đã quyết định tiếp tục
đi phẫu thuật chỉnh hình, lần này tôi quyết định sang Môn-
Tô-Ga - một thành phố lớn tại Hỏa Tinh .
Nơi đây được xem như thiên đường của sắc đẹp. Những
người đến đây đều trở về từ vẻ hài lòng đến không thể hài
lòng hơn . Tôi đến đây vì tôi nghĩ “chỉ có biến thành hình
dáng khác thì gia đình nàng mới chấp nhận”. Còn nàng
mực thì phẫn uất trước những suy nghĩ của gia đình nên
8. nàng đã quyết định đi chỉnh lại toàn bộ cơ thể , trước đây
nàng chỉ chỉnh lại sắc đẹp thôi, nhưng bây giờ nàng cũng
có những suy nghĩ giống tôi.
Đúng là “hữu duyên thiên lí nan tương ngộ” mà. cả hai
chúng tôi cùng đến đây để phẫu thuật . Sau ba ngày, tôi
bỗng chốc đã trở một con người hoàn thiện , không phải
loài ếch nữa , tôi đã có thể di chuyển bằng hai chân. Cảm
giác thật là tuyệt.
Tôi cảm thấy mình như đẹp lên hẳn, trẻ ra vài tuổi và cứ
như một vị hoàng tử. Còn nàng mực thì giống như nàng
tiên kiều diễm, lộng lẫy hơn bao giờ hết .Hai chúng tôi giờ
đây không ai nhận ra ai nữa.
Đêm hôm ấy , tôi leo qua bờ tường nơi đối diện phòng ngủ
của nàng mực , đúng lúc đó, nàng đang đi ra cửa sổ , và
như duyên kiếp, chúng tôi đã gặp nhau.
9. Tối hôm đó , tôi leo qua bờ rào nơi đối diện phòng ngủ của
nàng mực. Cửa sổ của nàng đóng nhưng vẫn leo lét . In
lên hình bóng một thiếu nữ mực quý phái, tay rất dài. Tôi
biết chắc đó là nàng mực tôi liền cất tiếng gọi " Nàng mực
ơi !"
" Nàng mực " vẫn không thấy động tĩnh gì , tôi bước thêm
bước nữa nhưng lại bất cẩn làm đổ một chậu hoa , phát ra
một tiếng kêu vô cùng chói tai
- C-H-O-A-N-G !
Âm thanh này đã làm kinh động đến tất cả mọi người , bất
giác , những người gác cổng đã phát hiện ra tôi và bắt tôi
lại . Cha mẹ nàng lúc đó cũng có mặt. Họ nhìn tôi bằng
ánh mắt đầy thù hận , phỉ bá vào mặt tôi, họ cảnh cáo tôi
từ nay không được đến tìm con gái họ . Sau đó thì sai
người đánh cho tôi một trận đến bầm tím cả người.
10. Nàng mực nhìn xuống từ trên cửa sổ với vẻ mặt thật rất
đau khổ, nhưng có thể làm sao hơn trước tình cảnh này,
chỉ đành cúi đầu mà khóc.
Sau khi họ đánh tôi xong thì xô tôi ra khỏi cửa chính. Tôi
đi được vài bước thì nằm xỉu ra đường , bất tỉnh nhân sự ,
trong lúc bất tỉnh. Tôi đã nằm mộng, mơ thấy một ông tiên,
ông ấy đã cảm động trước tình yêu của chúng tôi nên đã
ban cho tôi một cái quạt rách nói là " Sau này, khi muốn
gặp nàng mực thì con chỉ cần đọc câu thần chú này:
" ma li ma li hung " rồi quạt ba cái thì con có thể biến
thành rất nhiều hình dạng, con có thể gặp nàng mực mà
không sợ phát hiện ."
Khi tĩnh dậy thì thật kì lạ khi trên tay tôi là một cái quạt
rách , phải chăng đêm qua tôi đã gặp tiên thật , có lẽ là
11. đến cả tiên cũng bị cảm động trước tình yêu của chúng tôi
nên đã cố ý tặng cho chúng tôi chiếc quạt rách này.
Để thử nghiệm chiếc quạt, tôi đã đọc thần chú rồi quạt 3
cái . Thật là kỳ diệu, tôi bỗng chốc đã hòa thành một con
ếch . Tôi sướng như điên, tung tăng nhảy nhót khắp mọi
nơi, cuối cùng thì tôi cũng là chính mình.
Vui quá nên quên mất nhiệm vụ chính , sau ba ngày rong
chơi , tôi đã nhớ lại và lấy chiếc quạt đó ra...
Chương 5.
Sau khi tôi biến trở lại thành người , tôi cảm thấy vẫn là
làm người sung sướng hơn. Trong tôi giờ đây giống như là
vừa mới được vượt ngục ra vậy - thật tự do.
12. Tôi chạy nhảy tung tăng khắp nơi, trên tay lại cầm cây
quạt rách nữa. Vừa chạy, vừa nhảy và vừa hát. Mọi người
trên phố đều nhìn tôi , tôi cảm thấy mình chẳng khác gì
một dị nhân, thật là mất hình tượng quá !
Đang chạy nhảy trên đường thì chợt thấy một đám cướp ,
chúng chạy rất nhanh rồi sau đó thì chạy ngang qua tôi,
giật đò của một cô gái yếu đuối. Trước tình cảnh ấy, tôi
đành phải ra tay tương trợ " ma li ma li hung " - Đứng lại
cho ta !
Sau đó tôi quạt ba cái, bọn cướp liền đứng lại, tôi chạy
đến, giả vờ quát mắng, đá mấy cái vào mặt chúng rồi lấy
lại đồ cho cô gái . Cô gái thấy vậy liền chạy đến quỳ
xuống, 2 tay ôm chặt chân tôi, gần như muốn kéo quần tôi
xuống vậy đó.Rồi cô ấy mới nói :
13. " Cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi không biết phải
làm sao nữa, thật là ... cảm ơn anh! "
Tôi lấy 2 tay cố níu quần lại :
- Được rồi , được rồi ! cô cứ đứng lên đi ! đây chỉ là chuyện
nhỏ thôi mà ! Không có gì đâu !
- Vậy tôi làm sao để báo đáp anh đây ? Bây giờ tôi chỉ
đem theo một ít tiền thôi à, anh lấy tạm có được không ?
- Thôi đi ! Dù là vàng bạc, ngân lượng hay kim cương gì đó
thì đối với tôi cũng vô giá trị thôi , đối với tôi chẳng quan
trọng , có cũng được , không cũng được.
“ OMG ! Đây là lần đầu tiên mình gặp được một người
menly như vậy :"> :"> :"> . Không thể bỏ lỡ !!! Mình phải
tìm mọi cách để làm quen chàng ...hố hố hố !!!”
- Đối với tôi ! tiền bạc chỉ là vật ngoài thân .
14. Đang đi thì tôi bỗng có chút suy nghĩ lại “bỏ đi thì hơi phí .
Kèo này đắt thấy mồ ! mình cũng phải có chút gì đó bỏ
bụng chứ !”. Thế là tôi quay lại .
- À ! mà nhà cô có mắt ếch không ?
- Uhm...Hả ..mắt mắt ....
- ....
- Anh thích ăn mắt ếch sao ? Được rồi ! tôi sẽ đi mua ngay
!
- Ha...Được..được . Cô nhớ mang đến số nhà 369/ếch
ộp,hỏi đường đv lưỡng cư, là sẽ biết nhà tôi ngay !
- Được rồi , hẹn gặp lại anh sau nha !
Chiều hôm ấy , tiểu thư họ nhái đã đem đồ đến cho tôi
như đã hứa . Nhưng ngoài sức tưởng tượng của tôi. Cô ấy
đã đến và mang theo một thau mắt ếch to đùng, chắc
cũng mất đến cả ngàn con mắt ếch mới có được chừng đó
mắt . Vừa đặt thau mắt xuống bàn, tôi liền chộp ngay vai
15. con mắt , gia vị sẵn sàng và tôi nhai ngấu nghiến. Tôi hỏi
cô ấy:
- Cô ơi ! từ lúc gặp cô đến giờ , tôi chưa biết tên cô thì phải
?
- Tôi tên là ...
Vừa nói đến đây thì cô ấy nghe một tiếng ọoc , cô ấy
ngước mắt lên nhìn tôi sau đó thì nhìn sang thau mắt ếch .
Vô cùng ngạc nhiên khi trong thau chỉ còn lại hai con mắt .
Sau đó cô ấy lại liếc nhanh sang nhìn tôi tỏ vẻ ngạc nhiên
, cười khẽ rồi nói :
- Tôi tên Tiểu Nhái Nhi . Sau này cứ gọi tôi là tiểu Nhái !
- Còn cô cứ gọi tôi là ếch ca ca là được rồi !
Chương 6.
- Uh... ếch ca à. Tôi có việc nên cáo từ trước nha, tạm biệt
anh!
16. - Vậy thôi tạm biệt cô .
Tiểu Nhái Nhi vừa đi về , tôi chợt nhớ đến nàng mực . Lại
nhớ đến cây quạt rách của ông tiên cho hôm nọ , tôi lấy
quạt ra , nghĩ đến loài vật có khả năng bay nhanh nhất ,
vội đọc thần chú :
- Ma li ma li hung
Ngay lập tức tôi biến thành một con ruồi xanh . Loài ruồi
tuy nhỏ nhưng tốc độ bay rất nhanh , tôi thầm ca ngợi điều
đó . Có điều không biết tại sao miệng tôi cứ kêu " vo vo ~
ve ve " không ngừng trong suốt quá trình bay đến nhà
nàng mực . Kêu như vậy lỡ người nhà nàng mực biết được
thì sao ?
Với lại bản thân tôi giờ đây hôi chết đi được . Mùi của loài
ruồi xanh này thật kinh khủng , khác với mùi hương đặc
trưng của họ nhà ếch chúng tôi . Bay mãi cuối cùng tôi
cũng đến nhà nàng mực , an toàn mà đi qua chỗ hai mực
17. gác cổng . Hai mực này có hình dáng rất lạ , tròn tròn mà
dẹp dẹp , 1 xanh lá , 1 tím . Chắc là mực lai.
Hai má mực này lo tám nên không dễ ý đến một con ruồi
như tôi bay qua.
Tôi lại bay đến gian phòng chính nhà nàng mực . Cả nhà
nàng đang cùng xem ti vi~kênh thời sự sao hỏa .
Giờ này mà ở nhà thì tôi cũng coi rồi . Bỗng dưng " rè "
một cái , ti vi mất sóng , không khí chợt im lặng hẵn .
Tiếng ruồi " vo vo ~ ve ve " của tôi lại vô cùng nỗi bật .
Bỗng dưng ba của nàng kêu lên :
- Đom đóm kìa ! đẹp quá !
- Ừ . Nó có màu xanh lá - em của nàng nói
- Mà đom đóm sao hôi vậy ? - Mẹ nàng nhận xét , rồi lấy
nước hoa hương mực xịt vào người tôi .
18. Tôi cảm thấy bản thân giờ đây gớm chết đi được vừa
hương ruồi xanh hôi thối lại trộn với hương mực . Cảm
thấy mũi rất khó lưu thông .
Nhưng sau 5 phút , tôi dường như đã quen và vô cùng
thích mùi hương này . Thật là sảng khoái . Nàng mực
bỗng lên tiếng :
- Cho con bắt con đom đóm nay làm thú cưng nha cha!
- Ừ . Con thích thì cứ lấy đi . Đằng nào ta cũng có cả trăm
con rồi . Con đem nhốt vào cái lồng đom đóm ấy .
- Thôi , con thích cột dây dẫn nó đi dạo hơn .
Nói rồi nàng lấy một sợi chỉ thắt cổ tôi lại . Dùng tay búng
một cái mạnh lại tôi bay thật nhanh , hài lòng nói :
- Thú cưng này thật khỏe mạnh . Ta kêu ngươi là Kiki nhé
!
Chương 7.
19. Tôi nghĩ "ki "cái khỉ gì chứ ? Cái tên này còn xấu hơn tên
'ếch ' của mình nữa ! Mà thôi kệ , đằng nào bây giờ mình
cũng không phải ếch mà cũng chẳng phải người nữa .
Mình là ruồi mà .
Thế là thời gian cứ thấm thoắt trôi qua , tôi đã tá túc ở nhà
nàng được một tháng kể từ khi biến thành " ruồi cưng "
của nàng . Mọi sinh hoạt trong nhà nàng tôi đều đã rõ từ
mọi ngóc ngách , mọi khe hở cho đến từng cái cống rãnh ,
tôi đều hết . Có lẽ tôi sống ở đây cũng vô cùng có lợi , vừa
có thể thăm dò được cuộc sống nhà nàng , hiểu rõ hơn
bản tính của từng người và có lẽ tôi sẽ sửa chửa được vài
thói hư tật xấu của mình . Biết đâu gia đình nàng sẽ có cái
nhìn mới về tôi , họ sẽ đồng ý cuộc hôn nhân này thì sao .
Vừa nghĩ vừa bay , tôi cười híp cả mắt và không để ý rằng
mình đã bay vào trong một căn phòng .
20. " OMG ! " Tôi thốt lên . Căn phòng này là phòng của em
họ nàng mà ... nhưng , nhưng tại sao ở đây lại dán toàn là
hình của tôi thế này ? Điều tôi ghét nhất là tấm nào nó
cũng vẽ bậy , viết bậy lên đó .Thậm chi nó còn tàn nhẫn
lấy mắt tôi làm tâm để bắn tên vào.
Tôi tức điên. Muốn xông vào đánh nó, nhưng bỗng nghĩ lại
“Một con ruồi như mình thì làm được gì ?”
- Mình sẽ về nhà , trở lại hình dáng cũ rồi tìm nó tính sổ
sau , nhóc con đáng ghét !
Như lời đã nói , tôi dùng hết tốc lực rồi bay về nhà , lấy cái
quạt ra :
- Ma li ma li hung
Bùm một tiếng , tôi trở lại hình dạng cũ . Ngắm mình trong
gương một hồi , tôi cảm thấy có chút không qun . Chắc do
21. làm ruồi lâu quá nên tôi cứ tưởng mình là ruồi thật luôn,
quên luôn bản thân mình chính là một con ếch .
Bỗng có tiếng nhạc từ đâu vang lên làm tôi giật bắn cả
mình , tôi quá hoảng sợ nên đã bay thẳng lên cây cột gần
nhất mà ôm
- Hú hồn , thì ra là tiếng nhạc điện thoại của mình .
Tôi nhảy xuống , vội bắt điện thoại của mình lên , một
giọng nói quen thuộc cất lên
- Thằng ếch à ?
- Vâng - tôi lắp bắp nói , thì ra là mẹ gọi tôi
- Sao lâu quá mày không về nhà hả thằng kia ! Về nhà
cho tao mau
- Vâng , thưa mẹ !
Mẹ tôi năm nay đã 96 tuổi cho nên có hơi lẩm cẩm ,
nhưng lâu lâu mẹ lại nhớ đến tôi , có lẽ do tôi quá khác
22. biệt với mọi ếch nên mẹ dễ dàng nhận ra và sai tôi làm đủ
mọi việc mỗi khi rãnh rỗi .
Nói một hồi , tôi cúp máy , thì ra là rửa chén . Nhớ lại năm
ngoái tôi đã phải rửa một xe chén . Tất cả mọi ếch dòng
họ nhà tôi đều tập trung về để ăn đám giỗ của cụ cố tổ .
Khi đó , mẹ tôi lại bảo :
- Mày là ếch màu đen , thấy ghê quá ! Thấy mày thì ai mà
có tâm trạng ăn uống nữa. Được rồi , mày cứ ra sau mà
rửa chén đi , lát nữa tao lấy cho mấy cái mắt ếch .
- Yeah - tôi nhảy cẩng lên sung sướng
- Cuối cùng cũng được ăn rồi .
Tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài từ một khe hở . Sau một hồi
ăn no , mọi ếch đều buông chén đũa và nắm tay nhau ,
khiêu vũ trong bản nhạc cổ điển của bộ tộc ếch chúng tôi .
Sau bức tường khiêu vũ sôi động ấy , tôi lặng lẽ ngồi rửa
chén :
23. - Rửa chén mà còn có nhạc để nghe , còn có đồ ăn ngon.
Tốt quá rồi !
Chương 8.
Lại một ngày mới bắt đầu . Mặt trời đỏ rực hiện lên ở đằng
đông của hỏa tinh. Sương mai còn đọng lại trên tán cây
làm cho nó vô cùng lấp lánh khi ánh sáng chiếu vào.
- Thật đẹp quá, nàng mực ơi!
- Uhm…thật đẹp!
Nàng mực tựa đầu vào vai tôi. Tôi cảm thấy có cái gì đó
âm ấm dâng lên từ tận đáy lòng. Hạnh phúc chăng?
Cùng nàng ngắm mặt trời mọc trên con sông tình yêu
đầylãng mạn của hỏa tinh làm cho tôi thấy hạnh phúc vô
cùng.
24. Đây là cuộc hẹn thứ 200 mà tôi ghi lại trong nhật kí hẹn
hò với nàng mực. Tuy tôi biết giữa hai gia đình chúng tôi
có những mâu thuẫn lớn và tình yêu của chúng tôi vốn là
không được chấp nhận. Nhưng, tôi thà làm trái lại nguyện
vọng của 2 gia đình chứ tôi không thể buông tay nàng ra
được nữa rồi. Nàng chính là ánh sáng của lòng tôi.
Chợt, nàng đưa tay rồi chỉ lên trời, nơi có hai ngôi sao
đang tỏa sáng rực rỡ dù trời đã hừng đông
- Chàng có biết là chúng có ý nghĩa là gì không ? –
Nàng hỏi tôi, nhưng không để cho tôi kịp trả lời mà nàng
nói tiếp:
- Là sự tượng trưng cho tình yêu bị chia cắt, giống như
hai ta vậy.
25. Hai ngôi sao mà nàng nói tới chính là cặp sao Ngưu Lang
– Chức Nữ.
Phải, thật đau đớn nếu yêu nhau mà phải cách xa nhau
đến thế.
- Nàng mực, ta nguyện dùng cả tính mạng của mình để
có thể yêu nàng, ta nguyện làm mọi thứ vì tình yêu này.
Tôi đã nói bằng cả trái tim. Chợt, tôi nhìn xuống thì thấy
nàng rơm rớm nước mắt. Nằm trong lòng tôi, nàng thì thào
nói:
- Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy chứ?
Một lúc sau, khi nàng đã ngưng xúc động, tôi liền nghĩ thời
cơ đã đến , đặt nàng lên chiếc ghế đá bên dòng sông. Tôi
làm động tác quỳ xuống, trịnh trọng đưa hai tay mình đặt
lên hai tay nàng:
- Ta có thể cầu hôn nàng không?
26. Chợt, nàng ngây ngẫn, sau đó thì phì cười làm cho tôi xám
mặt lại. Tôi đã làm sai điều gì ư ?Đang suy nghĩ thì lại bị
nàng cốc một cái vào đầu.
- Chàng đó! Đây mà là cầu hôn sao ? Không có nhẫn,
không có bản nhạc lãng mạn và cũng không có lấy một
bông hoa…
Tôi nghe đến đây thì bất giác đỏ mặt vì xấu hổ. Cầu hôn
thì ra lại phức tạp đến vậy.
Thôi kệ, đã đâm lao thì theo lao luôn vậy. Tôi đặt tay nàng
lên lồng ngực của mình, không biết nàng có cảm giác gì
chứ tôi thì …tim tôi cứ đập ‘‘thình thịch’’rất mạnh.
- Ta cầu hôn nàng là bằng cả trái tim đang rung động
trước tình yêu này. Nhẫn ư? Mỗi năm sinh nhật rồi ta sẽ
tặng nàng một chiếc nhẫn kim cương? Hoa ư? Sau khi lấy
ta, ta sẽ tặng nàng một khu vườn đầy hoa. Nên nàng đừng
để ý quá nhiều về vấn đề này, nàng hãy để ý mình ta thôi!
27. Thật ra tôi vì bí quá nên đâm ra hoảng loạn. Nói thật lúc
nãy vừa nói gì thì tôi cũng không nhớ nổi nữa. Sau khi nói
xong thì tay chân tôi cũng bủn rủn theo, làm tôi cứ sợ
mình sẽ đứng không vững nữa mất. Nhưng, điều quan
trọng là hình như nàng mực rất cảm động trước những gì
tôi nói. Nàng vươn người lên và hôn tôi.
- Ta đồng ý!
Nàng vừa nói gì cơ? Tôi không nghe lầm đó chứ?
Trong đầu tôi cứ vang lên câu trả lời của nàng
Ta đồng ý! Ta đồng ý! Ta đồng ý!
Tôi ngất ngây trong hạnh phúc. Rốt cuộc thì người tôi yêu
đã thật sự chấp nhận tôi. Tôi rất vui
Chương 8.1
28. Nhưng niềm vui ấy không kéo dài quá lâu. Định mệnh thật
sự đã đến.
Hôm nay, là ngày hẹn hò bí mật thứ 201 của tôi và nàng,
cũng là ngày mà tôi sẽ cầu hôn nàng một cách thật sự. Từ
tối hôm qua, tôi đã ngủ không yên. Sáng sớm tôi đã chuẩn
bị mọi thứ tơm tất, từ nhà cửa cho đến bản thân tôi.
Chợt nhớ đến chiếc quạt mà vị tiên nọ ban cho tôi, tôi nói:
- Ma li ma li hung
Ngay lập tức, tôi biến thành một con ruồi. Vừa bay vào
phòng nàng, cha mẹ nàng đã gọi nàng ra phòng khách.
Tôi bất mãn bay theo.
- Thưa Cha!
- Thưa Mẹ!
Thấy nàng lễ phép chào, tôi cũng bắt chước chào theo. Có
điều là chỉ có mấy tiếng vo vo ve ve tan vào không khí.
29. - Mực à? Con có biết hôm nay ta gọi con ra đây là để
làm gì không?- Mẹ nàng từ tốn hỏi, nàng suy nghĩ 5s rồi
sau đó lắc lắc đầu.
- Haizzz… - Cha nàng chợt thở dài, sau đó thì nói:
- Không biết cũng phải. Có ai nói cho đâu mà biết! Ngồi
đây, cha nói cho!
Nàng ngồi xuống ghế, tôi đậu lên vành ghế của nàng.
Cha mẹ nàng lấy ra một cuốn album. Rồi bắt đầu lật ra.
Để xem, chậc chậc… lúc nhỏ nàng thật dễ thương nha. Ú
na ú nù trông búng ra sữa, bây giờ thì khác rồi.
Tôi tấm tắt nhận xét rồi lăn ra cười khi thấy ảnh lúc bé của
em họ nàng. Không ngờ cái thằng chết bầm đó mà cũng
có lúc giả gái, mặc váy, tang điểm rồi chụp ảnh nữa cơ
đấy! Đúng là cười chết mất!
30. Chợt, tay của họ dừng lại trước một bức ảnh. Rồi họ đưa
lại trước mặt nàng mực.
- Con còn nhớ người này không? – Mẹ nàng lên tiếng.
Trong bức hình, nàng đang chụp cùng một tên bạch tuộc
nào đó, còn cười rất vui vẻ làm tôi phát ghen.
- A, con nhớ rồi ! là Bạch Ca phải không mẹ ?
Nàng suy nghĩ một chút rồi chợt réo lên. Cái tên bạch tuộc
này thì ra tên là Bạch Ca sao?
Sau đó thì nàng và cha mẹ ngồi tán gẫu lại những chuyện
xưa.