1. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 1
`
2. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 2
LLLLờờờờin‚iđin‚iđin‚iđin‚iđầầầầuuuu
Thánh huấn này là những lời Hoạt Phật Ân Sư từ bi chỉ thị đối với đàn chủ,
giảng sư, bàn sự nhân viên gánh vác những chức vụ quan trọng trong đạo trường.
Ân Sư cảnh tỉnh đồ nhi trong quá trình hành công liễu nguyện, thường vô tình rơi
vào chấp chướng, tính toán đối đãi giữa người và ta, thiếu sót kiểm điểm bản
thân và sửa đổi chính mình, dẫn đến càng tu càng nặng nề, càng tu càng mệt mỏi.
Ân Sư muốn các con phải tìm ra nguyên nhân thật sự sửa đổi!
Ân sư đề ra 5 vấn đề mà người tu đạo sợ đối mặt nhất: Một là “ứng phó bản
thân”, hai là nói suông không tu luyện, hư tâm giả ý”, ba là tự cho rằng bản thân
rất có năng lực”, bốn là từ từ thay đổi”, năm là uổng phí một chuyến đến nhân
gian”; tiếp từ năm điểm mù này phân tích những vấn đề nảy sinh do chấp chướng
trong quá trình tu bàn đạo.
Tại sao tu bàn đạo còn phải chịu khổ trong thiện nghiệp, trong lúc hành công
chịu kiếp nạn? Ân Sư nói: “chính vì con đã đánh mất tâm “đơn giản”, từ chỗ sâu
kín giữa nhân tâm và thiên tâm, nhầm tưởng nhân tâm là thiên tâm, chấp chướng
trong khổ nghiệp của thiện tâm thiện hành, nhất niệm bất giác, vọng tác phân
biệt!”. Cũng bởi vì hiện nay trong đạo trường xuất hiện không ít các hiện tượng
chấp trước danh tướng, tranh công đoạt lợi, dẫn đến từ từ đánh mất đạo phong
của tiền bối xưa kia, làm tăng thêm chấp chướng ngạo mạn, đánh mất tâm vốn có!
Ân Sư buồn cho đồ nhi gốc ngọn đảo ngược, càng nóng lòng bởi sự hối thúc của
thiên thời và kiếp nạn, không cho phép chúng ta cứ thế hồ đồ tiếp tục, cứ thế sai
lầm! Càng không thể người mù dắt người mù, cùng nhau rơi vào hố lửa!
Ta cần phải cẩn thận ở nơi “sâu kín của tâm niệm”. Niếu như “một niệm
ngay lúc đó”cũng không rõ ràng nắm bắt không được thì nói chi đến độ người
bàn đạo và nước chảy về nguồn? Chúng ta phải ngẫm nghĩ xem: Đức tính có
trung hậu chưa? Nguyện lực có chân thực chưa? Đã thực sự cho người ta cái gì,
giúp đỡ người ta việc gì? Ân Sư muốn chỉ rõ người ta những chướng ngại và mê
muội của người tu bàn thời mạc hậu, sai lầm xem bàn đạo là làm việc, xem giảng
đạo như giảng bài, xem đạo trường như chỗ nhân sự, toàn làm công phu bề ngoài!
Muốn chúng ta phải nổ lực phản tỉnh, tìm ra sai trái từ hoạt động đạo vụ và tu trì
bản thân tìm ra sai trái.
3. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 3
Nhà xuất bản xin cảm tạ lòng từ bi của Ơn Trên và sự khổ cực của Hoạt Phật
Ân Sư: mới được quyển sách này, sau khi đọc đã chỉnh sửa và đánh máy từ đầu,
sắp xếp và phân loại, sau cùng đính kèm ba chương Tiên Phật từ thị thánh huấn
“buông xuống, bay qua hằng hà sinh mệnh, phú tu Đạo”, tập hợp lại thành sách
ấn tống cho các tổ các tuyến đạo trường. Sách mang tên là “5 điều tu luyện của
sinh mệnh”, vì muốn truyền đạt Ân Sư từ thị “5 việc đáng sợ nhất của người tu
đạo”để giúp đỡ mỗi một đạo thân phát nguyện tu bàn, dù là nội tu hay ngoại công
điều từng bước vững vàng, đề thăng, tạo nên mỗi một đạo trường điều tràn đầy
đạo khí hàm dưỡng. Nếu các vị tiền hiền đại đức có Tiên Phật thánh huấn khác,
hy vọng có thể được mọi người chia sẽ chỉnh sửa thành sách kết duyên để lưu
truyền từ ý của Ơn Trên, như mọi người mong đợi.
4. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 4
5 ĐIỀU TU LUYỆN CỦA SINH MỆNH
Tu đạo sợ nhất là: Ứng phó chính mình.
Tu đạo sợ nhất là: Chỉ nói mà không luyện, hư tâm giả ý.
Tu đạo sợ nhất là: Tự cho rằng mình rất giỏi rất có năng lực.
Tu đạo sợ nhất là: Từ từ thay đổi.
Tu đạo sợ nhất là: Uổng phí một chuyến đến nhân gian.
ÂN ĐIỂN CỦA ƠN TRÊN
VƯỢT QUA HẰNG HÀ SINH MỆNH
“Từ huấn của Hoạt Phật Ân Sư”.
BUÔNG XUỐNG
“Từ huấn của Nam Hải Cổ Phật”.
TU ĐẠO PHÚ
“Từ huấn của Địa Tạng Cổ Phật”.
Tây Nguyên năm 2009, ngày 12 tháng 12 Trung Hoa Dân Quốc
năm 98 tuế thứ Kỷ Sửu, ngày 26 tháng 10 âm lịch.
5. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 5
T CÔNG HO T PH T T HU N
Tu tâm, tu điều gì, tu tâm đơn giản, không nhiễm trược
Tận tâm, tận điều gì, tận tâm hết mình, phước huệ song tu
Giảng lớp, giảng điều gì, giảng cầu căn bản, giảng theo thể ngộ
Bàn đạo, bàn cái gì, bàn trung tu chánh, thân khẩu ý
Độ người, độ cái gì, độ tập tính xấu, nhiếp thụ đức
Tinh tấn, tinh cái gì, tinh thần nhất quán, tự khắc chế
Nhĩ Sư Tế Công, kim phụng
Mẫu mệnh, giáng chí trần đông, dĩ cung tham
Mẫu dung, tái vấn nhất thanh, ngu đồ phủ bình an
Bi hoan ly hợp nhiệm tùy duyên tiêu xả
Sát càn nhãn lệ tái tùng tân xuất phát
Toan điềm khổ lạt lịch thành trưởng giác phát
Chán bối lương tái mại khai bộ phạt
Nhượng na sầu vân tùy phong phiêu
Tế Công đồ nhi tâm hung khoát đạt
Tuy nhiên ngẫu hữu tâm thương loạn như ma
Hữu sư bồi bạn đồ nhi bất yếu phạ
Huề thủ hộ khiên la, vô nhĩ ngã tha, phân biệt đối đãi phóng hạ
Nhượng ôn tình phiên mãn trần sa, xứ xứ thị từ bi hỉ xả Bồ Tát
Huề thủ hộ thiên la, tu bàn đạo a, đồng tâm pháp châu lai giá
Tức vọng tảo sân tu bào tháp, nguyện đồ nhi các cá hạnh phúc thiêm
gia
Đồ nhi đương tri
Nhất bộ nhất túc ấn, hà lai khảo trác ma
Tâm tánh nhược bất tu, vô công khổ tự thụ
Di môn toán đề trụ, diệc toán kham trung lưu
Thượng thiên nhất pháp khí, thừa nguyện hóa cữu châu
Thuận nghịch trí tuệ mưu, tùy duyên bất kỷ cầu
Hư tâm phủ thụ giáo, ngã chấp nhạ tai họa
Vi pháp phủ vong khu, tự tư không kết quả
6. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 6
Thử thời thiên bất dung, ngư mục hỗn châu hữu
Thiên thời thôi bức bách, cấp đắc sư tiêu cầu
Đạo chân oan nghiệp khẩn, thiện ác phân lưỡng đầu
Đồ nhi tái mông lung, mạc kiếp nhất tính thu
Giác tỉnh tái giác tỉnh, lực tranh hướng thượng du
Nhất kinh tham thiên tú, nhẫn nhục hàm hòa tu
Điệt đảo vật nổi súc, cô tịch luyện chân Phật
Trong thập sơ trong tẩu, đồ nhi môn gia dầu
Hảo ma?
Thầy muốn hỏi đồ nhi: Đồ nhi đến mở pháp hội là vì điều gì? Là muốn bồi
dưỡng cho mình tinh tấn? Muốn thân tâm linh được an định? Hay là đến đây để
ứng phó Điểm Truyền Sư? Có đến là được chỉ để giao phó mà thôi; ứng phó bản
thân cũng là ứng phó Phật phải không? Đồ nhi tu đạo có phải nên vì tính mệnh
đại sự của mình không?
Bất kể là đến dự pháp hội hay là đến để tham gia các lớp nghiên cứu ở Phật
đường, Thầy hỏi đây: “Đồ nhi nghe đạo lý nhiều như vậy, là vì điều gì? Phân tích
sai trái của người khác càng thêm sát sao? Hay là nổ lực phản tỉnh để tìm ra sai
trái của mình?”
Có câu: “Tu đạo tu tâm”, ai cũng biết vậy, vả lại là câu nói của miệng của
mổi người, nhưng có mấy ai có thể thật sự dùng tâm để thể ngộ? Suốt chặng
đường tu bàn dù cho thời gian tu đạo dài hay ngắn, vẫn cống hiến và dùng tâm
đối với đạo trường, thử nghĩ xem, tại sao kết qủa tu đạo trong những năm qua,
suy cho cùng chẳng khác gì những phàm phu tục tử không tu đạo vậy?
Thầy hỏi đây! Đồ nhi!
Tính khí, đã thật sự sữa đổi chưa?
Tâm độ lượng thật sự rộng lớn chưa?
So đo, bất bình, thật sự từ bỏ chưa?
Có thật sự nhận lý mà tu hay chưa?
Có thật sự khiêm tốn thọ giáo không?
Có thật sự yêu cầu bản thân trong mọi việc chưa?
Nếu như những điều này không sửa đổi, há chẳng phải “chứng nào tật
nấy”không thay đổi? Chúng ta đã phí cả một đời người, nỗ lực tu bàn đạo, kết
7. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 7
quả cuối cùng lại trở về điểm ban đầu. Đồ nhi con nói xem, như vậy có đáng
không?
8. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 8
5 ĐIỀU TU LUYỆN CỦA SINH MỆNH
Điều thứ nhất
TU ĐẠO SỢ NHẤT LÀ ỨNG PHÓ BẢN THÂN
Không phải sau này trở về với Lão Mẫu: “Không có công lao, cũng có
khổ lao!”tu đến cuối cùng, để người ta cảm thấy nực cười, hàm hồ náo loạn một
phen! Uổng phí Tiên Phật từ bi, phụ ân đức của Tiền Nhân và cả sự khổ cực bồi
dưỡng của các vị tiền hiền, đồ nhi điều không xem trọng thì sau này làm sao sau
này có thể thật sự quy căn phục mệnh, đạt bổn hoàn nguyên đây?
Thầy hỏi: Tu đạo càng tu có càng mệt hay không? Càng tu càng nặng nề
không? Đây là một vấn đề đấy! Tại sao vậy? Bởi vì các đồ nhi không có tâm thôi!
Tâm đồ nhi không còn biết tự kiểm điểm và phản tỉnh, mà lại không ngưng tính
toán giữa “người”và “ta”, chấp chướng công đức, phân biệt đối đãi, kêu ngạo,
sân hận đố kỵ, không ngưng bị xoay chuyển giữa “người”và “ta”, không ngừng
va chạm, cọ sát đến nổi giận. Tu đạo như thế thì sao có thể hoan hỷ tự tại và an
định thân tâm? Làm sao có thể càng tu càng vui vẻ đây?
Đồ nhi điều là nói một đàng làm một nẻo, ngôn hành bất nhất, trước sau
không như nhau! Chẳng trách:
Một chút “đề thăng”cũng không có!
Một chút “hàm dưỡng”cũng không có!
Một chút “khiêm cung”cũng không có!
Một chút “trưởng thành”cũng không có!
Một chút “rộng lượng”cũng không có!
Tất cả điều không trưởng thành! Đồ nhi dựa vào đâu thay Thầy gánh vác,
phân ưu, chia sẻ gánh nặng? và dựa vào đâu giúp hàng ngàn hàng vạn người giải
thoát khổ hải mênh mông? Dựa vào đâu để giúp Cửu huyền Thất tổ của hàng
ngàn hàng vạn người điều được chiêm quang?
9. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 9
Điều thứ hai
TU ĐẠO SỢ NHẤT LÀ NÓI SUÔNG KHÔNG LUYỆN,
HƯ TÂM GIẢ Ý
Một khi “hư tâm”thì “nghiệp lực”sẽ bao vây.
Một khi “giả ý”thì “ma”sẽ xâm nhập.
Đồ nhi còn không chịu hạ quyết tâm hết mình, quay đầu chuyển niệm, thiên
thời còn sớm lắm hay sao? Con còn trông mong sự che chở của Thầy được bao
lâu? Còn không mau mau gánh lấy trách nhiệm thiên chức cho tốt, nắm chặt
đường dây kim tuyến, tu kỷ liễu nguyện thì chắc chắn sẽ không kịp đấy!
Các con chớ nên xem nó là xa vời, đó là việc của Ơn Trên. Hãy tự nói về bản
thân xem! Không biết rằng nghiệp lực của mình khi nào tìm đến, sau này lại dựa
vào thứ gì để lấy công chuộc tội với nghiệp lực đây? Đồ nhi! Nhận biết bao nhiêu
ân đức của đạo trường, con trưởng thành rồi có cần phải nên biết chuyện một
chút hay không? Đã nhận ân đức nhiều như vậy thì phải phát huy khả năng, thiện
dụng sở trường để muôn ngàn vạn người được đắm mình trong sự bao la của
Thiên Ân hạo đức, các con có bằng lòng không? Đã bằng lòng thì phải: chịu khổ
liễu khổ, chịu uất ức cũng không oán trời trách người! Con hãy nhớ đấy.
“Giảng đạo giảng điều gì? Giảng chú trọng căn bản, nói theo thể ngộ”. Nếu
không thể ngộ thì cho dù giảng như thế nào cũng không giảng ra được hết ý
nghĩa của nó.
Thầy hỏi các con: thế nào gọi là “hiểu chuyện”? Có phải là hiểu thêm một
chút “thị phi”? Sau đó quấy rối nhân sự, ảnh hưởng đến hòa hợp của đạo trường,
phá hoại Phật quy lễ tiết, khiến nhiều người đánh mất lòng tin ở Đạo, rời khỏi
đường dây kim tuyến, đúng vậy không?
May thay, đồ nhi còn biết phân biệt thị phi. Hãy nghĩ xem, ngày xưa chúng
ta mơ hồ không biết chuyện, cho đến hôm nay được gánh vác thiên chức, trong
quá trình này, chúng ta đã học được rất nhiều cách tu dưỡng cần phải có trong
đối nhân xử thế và cân nhắc trong ứng đối tiến thoái, cũng nghe được rất nhiều
10. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 10
đạo lý, xây dựng được giá trị nhân sinh quan đích thực. Nhưng lúc đó đồ nhi có
nhận thấy rằng: “Mình đã trưởng thành rồi”, đôi cánh đã trở nên cứng cáp, bắt
đầu tự cho rằng mình đúng, tự mình làm quyền? Xem Điểm Truyền Sư, Giảng
Sư thì ta đây, Đàn Chủ không gánh vác, Bàn Sự Nhân Viên không tinh tấn?
Những gì đạo thân không biết, mình điều xem thường họ, thì dùng chiêu “tự cho
mình đúng”cứ thế để làm, để tu, để thay đổi, để bàn.
Hoàn toàn không xem Tiền Hiền ra gì, tức là trong tâm không có Thầy!
Không phối hợp với người khác? Không thỏa hiệp với người khác? Trở thành
nhân vật nhức nhối trong đạo trường. Ảnh hưởng đến vẻ thanh tịnh của đạo
trường! Ảnh hưởng đến hoạt động đạo vụ! Ảnh hưởng đến niềm tin và lòng nhiệt
thành của đạo thân đối với Đạo!
Đồ nhi ơi! Các con tu đạo muốn trở thành tội nhân thiên cổ hay Thánh Nhân
vạn thế? Quyết tâm tu đạo của chúng ta là gì? Là một kiếp tu, một kiếp thành”,
chứ không phải “một kiếp tu, vạn kiếp trầm”, trầm luân chữ “trầm”đấy!
11. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 11
Điều thứ ba
TU ĐẠO SỢ NHẤT LÀ CHO RẰNG MÌNH TÀI GIỎI,
RẤT CÓ NĂNG LỰC
Đối với những người phản ứng chậm chạp, học tập kém và hồ đồ thì tỏ ý chế
nhạo? Xem họ như trò cười? Để xem họ mất mặt ra sao? Một chút đồng tình
cũng không có?
Có một câu nói: “Có tài vô đức dễ chiêu ma”. Khổng Phu Tử cũng nói: “Như
hữu Châu Công chi tài chi mỹ, sứ kêu giả lận, kỳ dư bất túc quán dã dĩ”, ý nghĩa
là: một người có tài năng giỏi như Châu Công, nhưng giả sử ông vướng phải thói
“cậy tài khinh người, kêu ngạo, tâm lượng hẹp hòi, tự tư tự lợi”, thì cho dù năng
lực tài hoa của ông thế nào, cũng chẳng đáng đề cao đâu! Vì sao vậy? vì về “căn
bản”đã thiếu đức rồi!
Đồ nhi ơi! Mỗi người các con điều là người tiên phong hộ Đạo. Sự nghiệp
bồi đức, là sinh mệnh thứ hai của người tu đạo, cũng là công phu phải hành cả
đời của mình.
Nếu không bồi đức khó hiển đạo quý; nếu không bồi đức khó gánh việc lớn.
Nếu không bồi đức, khó chuyển vận mệnh nếu không bồi đức, khó chuyển khí
chất.
Nếu không bồi đức, khó chuyển pháp luân; nếu không bồi đức, khó chuyển
thánh vực.
Nếu không bồi đức, khó về Lý Thiên; nếu không bồi đức, theo nghiệp trầm
luân.
Từ Điểm Truyền Sư cho đến đạo thân, phàm là người muốn tu đạo điều
phải”thường xuyên bồi đức”hàm dưỡng vẻ trong sáng của “thân, khẩu, ý”trong
lúc đó. Điều này có quan trọng hay không? Gặp phải sự việc, tâm trạng của các
con không tốt, cho nên nói, như thế có trong sáng hay không?
Đạo ở đâu? Trong sinh hoạt mỗi ngày nơi nơi điều là đạo trường, có phải
như vậy không? Thế thì tại sao còn:
Vì sao “một câu nói”, có thể khiến chúng ta chán nản, nổi trận lôi đình?
12. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 12
Vì sao “một sự việc”, có thể khiến chúng ta sinh tâm hoài nghi, oán hận, tức
giận?
Vì sao “một niệm đầu”, có thể khiến chúng ta thị phi điên đảo, cố chấp
không thông?
Đó là vì đồ nhi tu đạo mà cứ tìm rất nhiều lý do cho mình, không thể hạ
quyết tâm hết mình, tìm ra sai trái của mình.
Thầy đến là đã hỏi các con: tại sao chúng ta phải nghe lớp? nghe lớp là để
tìm ra vấn đề của bản thân, đó gọi là “phản tỉnh”. Phản tỉnh từng ly từng tí có dễ
dàng hay không? Trong lúc chúng ta thừa nhận lỗi lầm thì tâm sẽ càng thanh.
Chính vì chúng ta điều không thừa nhận đấy thôi! Tâm càng thanh thì có thể tìm
thấy càng nhiều vấn đề của mình.
Nhưng con người vốn dĩ là thế! Chúng ta lại làm sao cứ một mực nói rằng:
“Đó là sai trái của người khác! Là vấn đề của người khác! Do người ta thiếu
trách nhiệm! Do người ta bất cẩn! Do người ta không tu dưỡng! Do người khác
hay can dự vào!”. Hoàn toàn vô can không liên quan với mình? Nếu có cách nghĩ
như vậy, thì chính là khởi lên “tâm sân”. Hôm nay tôi lâm vào tình cảnh này, tất
cả điều do tiền hiền hại tôi! Đều do đạo trường hại tôi!”.
Không kiểm điểm chính mình, chỉ biết làm người khác chán nản, đó cũng gọi
là ngạo mạn, ngu muội”! Đồ nhi, các con còn không phản tỉnh chính mình, mà lại
đổ tội cho người khác, thì tu đến khi nào mới có thể trở về đây?
Thầy hỏi: “Công phu tu đạo”là cái gì? Là phản tỉnh. Và “căn bản của phản
tỉnh”chính là “đừng dối gạt chính mình”. Có phải các con thường hay dối gạt bản
thân mình? Cho dù có địa vị cao thế nào, năng lực giỏi đến đâu, kinh nghiệm
nhiều bao nhiêu, những điều này không phải là mấu chốt! mấu chốt là gì đây?
“Trí tuệ”của chúng ta có thể biểu lộ ra ngoài được hay không? Gặp phải vấn đề,
việc ứng phó đầu tiên là phải có “trí tuệ”, chứ không phải tỏ thái độ hay sĩ diện;
dùng “trí tuệ đạo tâm” làm việc, thì sẽ không còn bị trầm luân trong “nghiệp lực”.
Đồ nhi điều biết, chúng ta tu đạo là hy vọng có thể giảm bớt một số oan
nghiệp của mình, nhưng xét xem “thân, khẩu, ý”của bản thân, có thật sự có thể
tiêu oan giải nghiệp cho mình không? Hãy hành công lập đức, quãng kết thiện
duyên nhiều, thì mới có thể giảm bớt số lần ác nghiệp phát sinh. Nhưng đồ nhi có
thật sự “hành công lập đức”chưa? Hay là đã kích được lợi?”
13. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 13
Nếu như chúng ta tu đạo vẫn cứ “chú tâm vào nhược điểm, thiếu sót của kẻ
khác, chú tâm vào thị phi, cảm ứng hay thuật lưu động tịnh; nếu không thì chỉ
làm sắc mặt, hy vọng nhận được sự nhìn nhận của tiền hiền, được tiền hiền xem
trọng, được người khác khen ngợi, được người khác vỗ tay, được chức vụ trong
yếu, được người khác khẳng định…”. Phương hướng mục tiêu tu đạo như thế là
sai lầm! 那为师毫讳不言的说:
Cho dù con cả đời gần Phật đường thì cũng “khổ tử vô thành”! Về điều này
các con phải thận trọng đấy!
14. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 14
Điều thứ tư
TU ĐẠO SỢ NHẤT LÀ TỪ TỪ THAY ĐỔI
Bất tri bất giác mà thay đổi đấy! Không có tâm “phát giác”. Sám hối rồi lại
phạm. Có không? Địa vị cao, năng lực giỏi, tuổi đạo cao, kinh điển thể ngộ sâu,
nhưng cũng rất dễ thay đổi đó! Hy vọng người ta nghe theo mình, người ta không
nghe theo mình thì mình không vui? Người khác đến thì cơ hội hành công liễu
nguyện của mình sẽ ít đi, liền tìm khuyết điểm của họ để phê bình? Sợ người ta
sẽ nổi bật hơn mình, liền gây áp lực với họ? Ảnh hưởng đến con cháu người ta,
mai một nhân tài, còn không thì sao? Thích phô trương năng lực của bản thân,
bản thân giảng thì rất cao hứng, nhưng người khác nghe thì rất nhàm chán, đây là
tại sao? Vì kêu ngạo!
Còn không thì khi làm sai việc gì, bèn nói dối để cho qua chuện, đổ trách
nhiệm cho người khác, tìm người làm bia đỡ đạn? Còn không thì phân rạch ròi,
anh là anh, tôi là tôi? Tâm phân biệt và đối đãi như vậy e rằng quá nặng rồi! Đồ
nhi! Chúng ta điều là con cùng một Mẹ, trò cùng một Thầy, hậu học cùng một
Tiền Nhân, có gì phải phân chia? Có gì đâu phải tính toán? Nếu “thói hư tật xấu,
lỗi lầm lớn không sửa”, sau này trở về sẽ bị giam vào Thiên lao, còn không sẽ bị
rơi vào vô gián địa ngục, đây là điều đồ nhi hy vọng đó hay sao? Nếu không hy
vọng, thì đồ nhi hãy mau mau tu tập bản thân từ chỗ căn bản!
Đồ nhi, là cầu nối “thừa thượng khải hạ”, càng là tấm gương “Tôn Sư Trọng
Đạo”. Tiền hiền giao phó đồ nhi chút việc, đồ nhi phải toàn tâm toàn lực đi làm;
nếu như trong lúc đó bị thành kiến, tính kêu ngạo và chấp chướng xen lẫn vào,
trong một niệm phút chốc này sẽ đọa lạc vào vực sâu; trong một niệm ngắn ngủi
này đã làm lỡ tuệ mệnh của bao nhiêu chúng sanh?
Cho nên đồ nhi, chúng ta tu đạo phải “xem trọng bản thân” mà không phải
“phô trương bản thân”; phải “tự tin”mà không “kêu căng, tự phụ”; phải “khiêm
cung, hàm dưỡng”, mà không “làm bộ làm tịch”; phải tinh tấn “đốc thúc bản
thân”, mà không nhu nhược “buông xuôi bản thân”. Niếu như đồ nhi tu đạo có
thể “lạc thiên tri mệnh”, thì đương nhiên sẽ “vui với đạo mà không chán”.
15. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 15
Do đồ nhi đã biết mệnh lại không cam tâm không chấp nhận; lập mệnh rồi lại
không kiên trì, mà để gián đoạn. Chẳng trách càng tu càng mệt mỏi! Càng tu
càng bất lực! càng tu càng phí sức! vấn đề căn bản là phí sức từ ai? từ bản thân.
Bởi vì đồ nhi không thể nhận tính là ai, nhận lý là thật, xem cái”giả”thành cái
“thật”rồi
Việc gì đáng phải đối mặt thì đồ nhi hãy “dũng khí”mà đối mặt . Chỉ có
“Dũng khí “thì chưa đủ, còn phải có “lòng từ bi, trí tuệ”, mới có thể khắc phục
được quan ải, hoàn thiện mỗi một nhân duyên không tốt. Đồ nhi muốn một kiếp
tu một kiếp thành thì phải nổ lực cố gắng!
Không có quyết tâm cao độ, không có chí hướng lớn, đại trí, đại nhân, đại
dũng thì làm sao “sống chết một phen” đây? Có câu nói “vạn duyên nhất sanh,
nghiệp duyên hôi tụ”. Phải biết rằng tại sao người đời bị đọa vào lục đạo luân hồi
vĩnh viễn? Đó là do tình đời tình thân, tình cảm quá sâu nặng, không cách nào tự
giải thoát. Đồ nhi hãy suy nghĩ mà xem! Dùng tâm như thế có thể tu bàn đạo
được không? Thánh nhân nói: “Luyện thấu tình đời mới là tu hành”, Là ý gì đây?
Chính là đồ nhi thân ở hồng trần, mỗi ngày tiếp xúc đều là việc phàm… Nếu
người tu dạo có thể nhìn trong trần duyên nhìn thoáng mà buông xuống được,
tiến thêm 1 bước nửa là mượn cảnh luyện tâm, mượn phàm tu thánh, tu đến thay
da đổi cốt, nhất trần bất nhiễm, đó chính là “tu hành”.
Đồ nhi ơi! “Đạo tâm chân chánh là không chấp chướng nhân tình”, không
phải vì những biến đổi cuộc đời mà dao động. Phải biết rằng, trên đời không có
sự việc gì mà khó dứt bỏ, vấn đề là có thể xem nhẹ được không. Người tu đạo
chúng ta thanh tâm quả dục, thì làm sao có phiền não? Làm sao mà sửa không
được, buông không xuống?
Thời gian không còn nhiều, đồ nhi càng phải tăng tốc để theo kịp đấy! có
được không? Đồ nhi, trước tiên mời các con nên ngồi xuống. Để các con ngồi
cho ra tướng ngồi, chớ nên ngã nghiêng ngã ngữa, phải tự khác chế mình.
Thử hỏi: “Nguyên nhân thất bại lớn nhất của con người là gì? “Đó là không
dám tin tưởng hoàn toàn vào năng lực của mình, thậm chí cho rằng bản thân nhất
định thất bại, làm không tốt, giảng không hay. Thật ra, làm được hay không là ở
niệm đầu của đồ nhi? Chỉ trong môt niệm đầu mà thôi. Những kinh nghiệm quá
khứ cho đồ nhi biết rằng: Nhân tố thành đạo quan trọng là không phải “năng lực”,
mà là sự “nhiệt thành”
16. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 16
Các vị thành tiền hiền thành đạo ngày xưa, đều là những người một lòng một
dạ chuyên tâm tu bàn. Nhưng đồ nhi cũng phải biết rằng: tu không phải chỉ ở
Phật Đường mà tu, bàn không chỉ ở Phật Đường
Là vị chân Phật, chỉ luận về sinh hoạt hằng ngày! Mọi lúc mọi nơi đều là đạo
trường! bất luận là ở gia đình, công sở, trường học, xã hội, đồ nhi đều có thể sử
dụng “Phật tâm”! vận dụng “đạo tâm”! triển dụng “thiên tâm “thì thầy tin rằng
cuộc đời của các con sẽ yên ổn và vững vàng.
Đồ nhi có yên ổn vững vàng hay không? Đây có phải là vấn đề không? Tu
đạo không có “tốt nhất” mà chỉ có “tốt hơn” Tại vì tốt thì càng phải tốt hơn! Giỏi
thì càng phải giỏi hơn! Nếu như vì thế mà tự mãn, dậm chân tại chỗ, thì tâm lúc
đó “không tiến tức lùi!”, Tu đạo không nên so sánh với người khác, người so với
người sẽ tức chết người đấy! Thắng người khác nhưng thua chính mình, đây
không phải là người tu đạo thật sự. Tu đạo là phải khắc phục chướng ngại, đột
phá bản thân, chiến thắng bản thân lần này đến lần khác, mới có thể thực sự thể
ngộ được niềm vui từ sự trưởng thành, của chính mình, và niềm tự hào thành tựu
nâng lên tầm cao mới.
“Nâng lên tầm cao mới” là mục tiêu cụ thể nỗ lực tiến về phía trước và tinh
tấn tu bàn của người tu đạo. Là người không nên so đo với người, phải so đo với
chính mình, so với bản thân mình trước đây, như thế mới có thể khởi phát tiềm
lực tăng trưởng trí tuệ, mỗi ngày đều trưởng thành, mỗi ngày tinh tấn, lâu ngày
chẳng phải thấy được kết quả hay sao? Nhất là hiện nay vạn giáo tề phát là thời
của bách gia tranh luận. Đồ nhi! con phải giữ vững niềm tin, giữ vững phương
hướng tu bàn, quan trọng nhất là gì? Dùng tâm hàm dưỡng bản thân cho nhiều,
trau dồi bản thân! Nếu không trau dồi hàm dưỡng chính mình, thì làm sao theo
kịp đà phát triển của thời đại? Đồ nhi phải biết lấy cái bất biến để ứng cái vạn
biến!
Con đường tu đạo có dài hay không? Nó giống như đoàn xe lửa đúng vậy
không? Có biết bao chúng sanh đang chờ đợi con đến tiếp dẫn! Đồ nhi các con
cũng đã từng được tiếp dẫn. Cho nên đồ nhi cũng cần phải tiếp dẫn người khác,
cũng giống như thầy không bỏ mặc các con. Đồ nhi, các con cũng đừng bỏ mặc
bản thân, bỏ mặc người khác có được không?
oo0oo
17. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 17
6 ĐIỀU TU LUYỆN TỐC BIẾN
Điều 1: Tu tâm, tu tâm là gì? Tu “tâm đơn giản”không nhiễm trược.
Đồ nhi các con tu đạo có phải sửa đổi thói hư tật xấu, trừ bỏ tính nóng nảy
hay không? Phải biết rằng để tránh tình trạng nước chảy đá mòn, kiến tha lâu
cũng đầy tổ.
Đồ nhi chớ cho rằng: Tập tính nhỏ, không sao! Chớ cho rằng bẩm tính của
mình đang thay đổi, lâu ngày tích tiểu thành đại sẽ cản trở chúng ta tu đạo, đoạn
tuyệt tuệ mệnh của mình! Chúng ta sao có thể tùy tiện cho qua?
Tu tâm la tu trở về “xích chu chi tâm”. Trong hoàn cảnh phức tạp, duy trì
“tâm đơn giản”. Thế nào gọi là tâm đơn giản? Chính là trên gương mặt của
chúng ta chưa bao giờ tỏ vẻ tức giận; trong tâm chúng ta, chưa bao giờ có một
chút để bụng. Đồ nhi nếu như con tu đạo đến như vậy, mới xem như có được một
chút công phu đấy!
Làm sao có thể “không nóng giận”? Phải biết sám hối, cảm ân, thường tồn
tâm hoan hỉ.
Làm sao có thể “không để bụng”? tâm lượng rộng lớn, biết bao dung, tha
thứ.
Lúc đó tự hỏi bản thân minh xem: “có thường xuyên nóng giận không? Có
phải trong tâm lúc nào cũng có niệm đầu để bụng?”Đó chính là đồ nhi tu đạo vẫn
chưa “đạt yêu cầu”! Sao vẩn chưa quyết tâm thay đổi chính mình, vậy còn phải
đợi đến khi nào đây?
Điều 2 : Tận tâm, tận điều gì? Tận hết tâm mình - phước huệ song tu.
Chúng ta tu đạo “tận tâm” là vì điều gì? Chiến thắng người khác? Mạnh hơn
người khác? Hay là muốn chứng tỏ năng lực của mình? Đâu đâu cũng đối đầu
với moi người? Trong tâm vẫn còn phân biệt? Làm việc còn so đo tính toán? Ở
trên đài thì giảng rất hay, xuống đài thì lại làm lung tung. Sau này làm sao báo
Thiên Ân, liễu nguyện đây?
Đồ nhi, chúng ta “tu bàn đạo tận tâm”, là vì sinh tử đại sự của mình, cũng
nguyện chúng sanh khắp thiên hạ được ly khổ đắt lạc. Cho nên phải nhẫn nhịn
những điều người khác không thể nhẫn nhịn, làm những việc người khác không
làm được; cho nên phải chịu khổ liễu khổ, chịu oan ức càng không nên oán trời
trách người.
18. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 18
Còn phải biết rằng: chiu cực mà không chịu được oan ức đó là vô đức! chịu
oan ức mà không chịu cực là vô công! Thường xuyên cảnh tỉnh bản thân, Thầy
không hi vọng đồ nhi tu đến phút cuối cùng, chỉ còn bốn chữ “vô công vô đức”
Điều 3: Giảng lớp, giảng điều gì? Chú trọng căn bản - giảng theo thể ngộ.
Có câu: “Đập sắt không rời đe, giảng Đạo không rời tự tính”. Giảng theo
“nhân tâm”, gọi là “tri tức”; giảng theo “tự tính”, gọi là “thể ngộ”.
Thể ngộ thì gần với Đạo. Ví như “Nhân Sanh Chân Đế”, nói ra đều là cảm
nhận; “đạo chi tôn quí”, nói ra đều là cảm nhận, suy cho cùng cảm nhận không
thể đều giống nhau! Giảng đi giảng lại, ngay cả câu kế tiếp giảng gì người ta đều
có thể đoán được. Cho nên đồ nhi phải khích lệ bản thân, thường xuyên đề thăng
bản thân.
Thể ngộ, có thể khoáy động nhân tâm; tri thức, người ta nghe một lần, thì sẽ
không muốn nghe nữa. Đã là như vậy, thể ngộ từ đâu mà có đấy? Thể ngộ có
được từ rèn luyện trong quá trình tu bàn và từ công phu phản tỉnh sửa sai mà có
được. Lúc đó, các con phải tự hỏi bản thân. Đồ nhi tu đạo có thể ngộ hay không?
Chẳng có mấy ai! Con xem, mỗi ngày trôi qua, xảy ra rất nhiều việc, cũng không
biết từ tâm tính đi phản tỉnh, điều chỉnh, mỗi ngày mơ hồ trôi qua, cũng không
trau dồi bản thân, tinh tấn bản thân, thúc đẩy bản thân, đây chẳng phải chẳng phải
trở thành người tu đạo “uổng công vô ích”, thật đáng hổ thẹn với thiên chức mà
Ơn Trên phú cho các con. Tu đạo đối với sanh mệnh của đồ nhi không giúp ích
được gì thì làm sao liễu nguyện, trở về cố hương đây? Mọi người đều biết,
nguyện không liễu khó trở về cố hương! Hãy khắc ghi lời nói này trong tâm,
thường xuyên đốc thúc chính mình.
Điều 4: Bàn Đạo, bàn điều gì? Bàn trung tu chánh - thân khẩu ý .
Đồ nhi, các con “bàn đạo”, hay đang “bàn việc”? Bàn xong rồi thì hết việc!
Có kiếm khuyết không trọn vẹn, cũng chẳng cần kiểm điểm sửa đổi! Con xem,
mỗi lần đều có khiếm khuyết, mỗi lần đều không trọn vẹn, mỗi lần đều không
viên mãn, đó gọi là “không tiến bộ” như xe hư cản đường!
Trong quá trình bàn đạo, các con phải đi phát hiện những tập tính của mình ở
trong đó, đây là cơ duyên tốt đẹp nhất để thật sự tu đạo đó! Khi tâm trạng không
tốt, cảm nhận, “nhân tâm” trỗi dậy, phải mau chóng hang phục nó lại. Phát hiện
bản thân: một khi buồn bực liền phản tỉnh! Một khi tính toán liền phản tỉnh! Một
19. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 19
khi chấp chướng liền phản tỉnh! Một khi đối đãi liền phản tỉnh! Một khi cho
mình là đúng liền phản tỉnh! Phản tỉnh chính mình để thay đổi bản thân, một khi
thay đổi sẽ lĩnh hội được! Tu đạo như thế mới có được hữu hiệu!
Một khi tu đạo hữu hiệu, thì trong quá trình bàn đạo và xử lý công việc sẽ
càng thận trọng viên mãn hơn. Có như thế mới có thể thật sự dẫn dắt bản thân
bước lên “con đường giải thoát!”. Cho nên đồ nhi nhìn lại bản thân có đi trên
con đường giải thoát không? Không cần trã lời cho Thầy, trong lòng các con tự
hiểu.
Điều 5: Độ người, độ gì đây? Độ tập tính xấu- nhíp thụ đức.
Đồ nhi, chúng ta chỉ độ người nhưng không độ bản thân, rất dễ dàng thì bị
người khác độ mất. Tu đạo không phải ngày ngày nghe đạo lý, mà là trong giây
phút lắng nghe, phải khác sâu vào tâm của mình đồng thời phải thực tiển hành ra
trong cuộc sống hằng ngày.
Độ hóa chúng sanh không phải kêu con ngày ngày cứ hướng bên ngoài mà
chạy, mà là trong lúc độ hóa đó, có hồi quang phản chiếu không? Có thật sự
thuận theo Đạo mà độ hóa chúng sanh trong nội tại của mình không? Tất cả các
con đều là nhân tài của Ơn Trên; nhưng mà muốn thành tài, thì cần phải “lấy thân
hiển Đạo” đấy!
Trời không nói, đất không rằng, hành vi lời nói của người tu đạo nếu có thể
được mọi người chấp nhận, người khác sẽ nói: “Đạo này rất tốt”! không cần con
nói nhiều, tự nhiều người khác sẽ tu theo con. Vậy nếu đồ nhi làm không tốt thì
sao đây? Chính là hủy bán “tự tính Phật” của mình. Con nhìn xem, điều trước
tiên là không tôn kính tiên Phật rồi! Sau này con đường tu đạo sẽ rất dễ đi vào tà
đạo, nữa đường gãy gánh há không cẩn thận sao?
Đạo, siêu vượt ngôn ngữ, quan trọng nhất là làm thế nào “bồi đức”. Đồ nhi
phải “lấy đức phục người, lấy đức cảm hóa người, lấy đức để báo oán” quan
trọng nhất là “lấy đức báo ân”. Chiếu theo “tu hành chân chánh, vạn giáo quy
nhất”
Điều 6: Tinh tấn, tinh tấn điều gì? Tinh thần nhất quán- tự khắc chế.
Cái gì gọi là “tự khắc chế”? Tốt! một câu cũng đáp không được. Cho thấy đồ
nhi hằng ngày điều không quản thúc, ràng buộc bản thân. Buông thả quen rồi, có
phải là cảm thấy tu đạo: “Tu đạo phiền phức, bàn đạo phiền phức, Phật quy phiền
phức, lễ tiết phiền phức, đến Phật đường phiền phức, giảng lớp phiền phức, trực
20. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 20
lớp phiền phức, quét dọn phiền phức, và hiến cung sắp lớn phiền phức”? Đến
việc mặc đồng phục cũng than phiền phức?
Đồ nhi, tại sao không thể nào tinh tấn? không phải đã nói nguyên nhân cho
các con rồi sao? Bởi vì “không có tinh thần”! Tại sao không tinh thần? Giống
như các con hiện tại đã có người không có tinh thấn rồi! Tại sao “không có tinh
thần”? Bởi vì “tự mình bỏ cuộc”!
Thầy có từng từ bỏ các con không? Nếu như từ bỏ rồi thì hôm nay thầy
không đến, và cũng không nói những lời nặng như vậy. Đồ nhi ơi! Cần phải phấn
chấn bản thân, thì đừng từ bỏ mình nữa. Tu đạo là phải tu trong đoàn thể, mà
trong lúc con đi vào đoàn thể thì lại quên đi công phu “tự khắc chế”, đây chẳng
khác nào phàm phu tục tử hay sao? Con chỉ nhìn thấy những điều không viên
mãn bên ngoài, cũng chính là phản chiếu vào tâm tính không viên mãn của bản
thân, lúc này đồ nhi phải nhanh chóng tỉnh tâm lại, phản tỉnh yêu cầu bảng thân.
Một người muốn tu phải biết quản thúc chính mình; bất luận mình đang ở
đâu, làm bất cứ việc gì, đều không bị hoàn cảnh, sự việc làm ảnh hưởng. Vậy thì
Thầy hỏi quản thúc bản thân là quản thúc điều gì? Tức là đừng để mình có được
một chút “Đạo tâm” này, rồi quay trở lại thành “Nhân tâm” đó!
Nói tóm lại, đồ nhi tu đạo phải có trước có sau. Biết mà không học, là “vô
duyên”, học mà không hành là “vô phận”. Thầy không cầu xin điều gì, chỉ hy
vọng sau này các đồ nhi có được duyên và có được phận, cho nên phải thiết thực
một chút, tu đạo thật thà một chút, có được không?
Sáu điều trên, đồ nhi phải thường lấy đó để khích lệ bản thân, mài luyện bản
thân. Thật ra, có đôi khi đồ nhi đều tự cho bản thân mình áp lực quá lớn: “Ai da!
Việc này tôi không có làm tốt, bài giảng không được tốt, nhất định tiền hiền sẽ
cho rằng mình năng lực kém!”, tương tự những việc như vậy. Đồ nhi ơi! Trong
lúc các con bàn đạo, học giảng lớp, thử để tâm mình “trở về điểm khởi đầu”, trở
về “tâm sơ phát”. Bất kể là đang gánh trách nhiệm hay đóng vai trò gì, đều là vì
chúng sanh cả. Chỉ cầu bỏ ra, không cầu bất kỳ hồi báo nào. Chỉ là vì hành vi,
phương pháp và gốc độ của mỗi người không giống nhau mà thôi, chỉ cần có thể
nắm lấy một điểm này, bất luận là đang đóng vai trò như thế nào, gánh vác trách
nhiệm như thế nào, nói lớp như thế nào, nhất định đều có thể toàn thiện toàn mỹ.
Bởi vì quan trọng nhất, là các đồ nhi đã từng nỗ lực và sung thực qua! Đã từng
21. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 21
tinh tấn! Đã từng phụ trách! Không phải sao? Trừ khi những điều này đồ nhi
không làm được, vậy thì không còn gì để bàn luận nữa.
Xem trọng bản thân, trong âm thầm cũng là một trợ lực. Cho nên các con còn
dám từ bỏ bản thân mình không? Còn hoài nghi về năng lực của mình nữa không?
Hãy ghi nhớ câu nói hôm nay các con đã đáp với thầy (không thể), có được
không?
Đồ nhi phải biết rằng: đời người không có muôn ngàn “khó khăn”, thì không
cách nào biểu hiện ra “chiều sâu”! Không có những “đả kích”, thì không cách
nào có được “chiều rộng”! Từ đây biết được rằng, khó khăn là sự thử thách của ý
chí. Trong lúc khó khăn, mới giúp con người sản sinh trí tuệ và một người có thể
chịu đựng sự khó khăn đả kích, nhưng vẫn có thể nhẫn chịu sương gió, mới thể
hiện được sự bền bỉ và hỏa hầu của họ.
Tấm gương tu hành tốt nhất, là ai đây? Tấm gương tu hành tốt nhất chính là
Tiền nhân của các con. Vậy các con hãy xét lại lương tâm của mình, nhớ lại
những năm gần đây, trong quá trình tu đạo, tại sao trách nhiệm của các con gánh
vác không nổi? Nguyện không thể liễu? Tâm tính không đề thăng? Tại sao cứ tìm
nhiều lý do để biện hộ cho mình?
Hãy nhớ : Trước mắt “chân lý”, là không có hai chữ “Lý do”! Trước mắt
“Thánh Phật”, không có hai chữ “khó khăn”!
Tại sao đồ nhi có lý do, có khó khăn? Điều thứ nhất, nhìn không thấu vướng
bận của thế thái nhân tình. Điều thứ hai, ngộ không được nhân sanh đại sự. Điều
thứ ba, không biết tu đạo rốt cuộc để làm gì?
Đồ nhi tu hành là để truy cầu điều gì? Là truy cầu “nguồn gốc”, truy cầu
“đức hạnh”. Nếu như gốc rễ cắm không vững, cắm không sâu, thì khảo nghiệm
sẽ càng nhiều, vậy thì làm sao có thể để ngàn vạn người tiến lên vững vàng đây?
Bản thân mình còn chưa lo xong.
Đồ nhi! Phản tỉnh nội tâm, là cơ bản của hành ngoại công. Đồ nhi con muốn
gốc ngọn đảo ngược bao lâu nữa? Quân tử xem trọng gốc, có gốc đạo mới sanh,
gốc vững thì cây tươi tốt, biết rõ trước sau, tức gần với đạo.
Đồ nhi! Chẳng lẽ con muốn mình tu “đạo hồ đồ” hay sao? Không hy vọng.
Vậy chúng ta phải bắt đầu từ chỗ căn bản, có được không? Chúng ta phải giống
như một ngọn đèn Phật một thứ, đốt cháy bản thân soi sáng mọi người.
22. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 22
Đồ nhi nếu tiếp tục mơ hồ nữa, thì mạc kiếp một lượt thanh toán, bị ai thanh
toán đây? Bị nghiệp lực và trái chủ đòi mất đi! Cho nên “chân đạp oan nghiệp
đòi gấp’’ còn không nhanh vun roi thúc ngựa! Hồ đồ, lúc đó mới đến cầu xin
Thầy, con vô công vô đức, con còn muốn dựa Thầy bao lâu nữa? Dựa núi núi ngã,
dựa người người chạy, tốt nhất dựa vào chính mình! Hiểu không?
Thầy thấy rất nhiều đồ nhi ở Phật đường thì như vậy, ra ngoài thì lại khác, ở
nhà lại khác nữa! Đồ nhi à! Rốt cuộc là các con mang mấy cái mặt nạ giả? các
con đã giấu cái mặt thật của các con đi đâu rồi? Tu bàn là phải “ngôn hành hợp
nhất, nội ngoại đồng nhất’’ như vậy dù không nói cũng có sự trang nghiêm! phải
vậy không? Đồ nhi muốn tinh tấn, không muốn đọa lạc, thì phải có tâm “muốn
đề thăng’’. Đồ nhi có muốn đề thăng không? Đời người là bể khổ, đã chịu khổ rất
nhiều, nếu như trong lúc này mà trùng bước như vậy, thì sự chịu khổ lúc đó há
chẳng phải uổng phí sao?
oo0oo
Điều thứ năm
TU ĐẠO SỢ NHẤT LÀ UỔNG PHÍ
MỘT CHUYẾN ĐẾN NHÂN GIAN
Các con chớ nên lẩn quẩn trong ân oán tình tù, đừng cứ lẩn quẩn trong thị
phi đúng sai! Chúng ta phải hợp lại thành một thể, mà hãy lẩn quẩn trong tam tào
đại sự, đó mới là người có trí tuệ. Thật ra, chỉ cần các nơi đoàn kết, trên dưới
đoàn kết, đạo trường đoàn kết. Thì không có việc nào không thể làm được.
Tại sao trong đạo trường luông có nhiều “vấn đề thị phi’’? Bởi vì mỗi người
đều cho rằng cái nghĩ, cái làm của mình đều là đúng! Chủ kiến quá nặng, ý kiến
quá nhiều, không chịu phục tùng, không có ý thức đoàn thể, không nghĩ đến đại
thể. Đồ nhi nói xem, những hạt cát rời rạc có thể nào làm nên việc không? Đồ nhi,
đừng cứ chỉ trích người khác, nên tu “nội đức’’ của mình rồi đấy!
Thầy cũng biết rất nhiều người đều nhận thấy : “Sao nghịch cảnh này của tôi
chưa qua, nghịch cảnh khác lại đến? Con chưa vượt qua thì cái khác lại đến?’’.
Khảo nghiệm này chưa qua, sao khảo nghiệm khác lại đến? Điều này đồ nhi phải
23. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 23
kiểm điểm bản thân mình. Phải chăng bản thân mình tiến triển quá chậm? Vấn đề
khó khăn thứ nhất còn chưa giải quyết thì khó khăn thứ hai lại đến, điều này
chứng tỏ lực tinh tấn của con còn chưa đủ!
Suy thoái thật sự không phải lúc tóc bạc và nếp nhăn, mà là lúc ngưng học
tập và phấn đấu. Đồ nhi, con cho bản thân mình thế nào thì sẽ trở thành người
như thế nấy.Tuy nói rằng tu đạo không thể có “ngạo khí’’, nhưng không thể
không có “Khí phách’’, càng không thể không có ‘chí khí’’!
Có câu nói : “Tu đạo bổn vô sự, tự kỷ tâm ưu chi. (tu đạo vốn vô sự, chỉ do
tâm nhiễu loạn)’’. Nhưng đồ nhi các con đều là những người may mắn nhất, lúc
các con chịu khổ, ơn trên đều âm thầm xoay chuyển, âm thầm đánh thức, thậm
chí giờ giờ phút phút không quên quan tâm các con, chỉ là đồ nhi các con có lúc
không chú ý đấy thôi. Nếu như tu đến lúc này mà đồ nhi vẫn còn tâm bất cần này,
thì những nỗ lực trước đây đều uổng công vô ích, công lao đổ biển, cũng giống
như dùng rổ múc nước chẳng được gì! Đến lúc đó lại oán trách tiên Phật không
từ bi, phải không? Đồ nhi hy vọng kết quả sau cùng là như thế đấy sao? Thầy
đương nhiên cũng hy vọng. Nhưng thầy thấy đồ nhi hễ gặp phải trắc trở, thì tâm
lạnh nhạt, đây là vấn đề rất lớn đấy! Đời người ai chẳng có khảo nghiệm? Hai
hòn đá chạm vào nhau còn bật ra tiếng, tay đụng phải hòn đá còn cảm thấy đau,
nhưng đồ nhi không thể chỉ nghĩ đến đau, phải nghĩ rằng : ‘Tại sao hòn đá lại
đụng phải tay mình?’’, đừng cứ yêu cầu người khác phải phối hợp với mình, mà
nên yêu cầu chính mình : “Tại sao con không thể hòa hợp với họ?’’.Yêu cầu bản
thân thì thế giới này mới tốt đẹp. Nếu như cứ yêu cầu người khác phối hợp với
mình thì thế giới này được hòa bình hay không? “Tiều đồng’’ còn lầm chưa được,
nói chi đến lý tưởng về một “thế giới đại đồng ’’ đây?
Đồ nhi, con phải dùng lương tâm, từ chỗ căn bản của mình để điều chỉnh bản
thân. Nếu như còn lãng phí cuộc đời và thời gian, đến cuối cùng nghiệp lực sẽ
tìm đến, đến lúc đó mới ôm chân Phật, nước tới chân mới nhảy thì thật sự không
kịp nữa rồi! Đừng nên làm công phu bề ngoài, càng không nên buông thả chính
mình được không?
Thầy tặng các con một câu : “Hành hữu bất đắc, phản cầu chư kỷ’’(việc làm
trắc trở, hãy tự hỏi mình). Đây là câu nói rất quan trọng, con phải ghi lòng tạc dạ.
Khổng Phu Tử đã từng nói : “Quân tử cầu chư kỷ, tiểu nhân cầu chư nhân (quân
24. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 24
tử yêu cầu bản thân, tiểu nhân yên cầu người khác)’’. Đồ nhi, các con là dạng
người nào? Đương lúc khởi tâm động niệm thì liền rõ ràng mọi việc.
Tác dụng của Phật tính là “tâm giác ngộ’’. Thường đi tìm vấn đề của mình,
đề thăng năng lực phản tỉnh của bản thân. Đồ nhi phải nghĩ rằng : “Giảng lớp có
thể giúp ta tu đạo hay không?’’.Tại sao càng giảng càng không có gì để nói? Bởi
vì con không còn đang tu đạo. Tại sao không còn tu? vì không đề thăng. Tại sao
không đề thăng? Bởi vì không phản tỉnh. Con dùng “nhân tâm’’ phản tỉnh, thì sẽ
không phản tỉnh được điều gì. Đây là vấn đề về nội tâm đấy!
Lục Tổ Huệ Năng đại sư nói : “Thường tự kiến kỷ quá, dữ đạo tức tương
đương.’’( thường thấy sai của mình, tức là gần với đạo). Mọi người nghe nhiều
nên đã quen thuộc, đây cũng là câu nói nghe đến ngán ngẩm, nhưng ý nghĩa hàm
xúc trong đó có phải đã làm cho đồ nhi mất cảm giác rồi phải không?
Đồ nhi, các con hiện nay phải chăng đang làm trái ngược? Hãy mau quay
đầu là bờ! Không sợ niệm khởi, chỉ sợ giác muộn. Đồ nhi phải tu sửa bản thân
mình cho tốt nhé! Nếu có thể thực sự “niệm niệm tịnh tâm ’’, như vậy tu đạo mới
có hiệu quả! Mới có thể thực sự làm ít công lớn! con có hiểu không?
Thầy hy vọng việc tu đạo của các đồ nhi có thể khích lệ lẫn nhau, khẳng định
lẫn nhau, như vậy mới có tinh thần phấn đấu và sức sống mãnh liệt. Hãy tự cho
mình niềm tin và sức mạnh, thì Thầy cũng ban cho các con niềm tin và sức mạnh.
Chỉ cần đồ nhi có tâm, chỉ cần đồ nhi bằng lòng. Thầy cũng bằng lòng dẫn các
con đi, chỉ sợ đồ nhi không ghi nhớ những lời của Thầy.
Hôm nay những lời thầy nói không chỉ nói với các con. Phàm là những
người muốn tu đạo, thậm chí Điểm Truyền Sư cũng phải tham ngộ cho tốt những
lời nói của thầy hôm nay, để cảnh tỉnh bản thân! Khích lệ bản thân!Thức tỉnh bản
thân! Đúc thốc bản thân! Chúng ta phải vững vàng tinh tấn bản thân, tu mình độ
nhân.
Mỗi người đều có ưu điểm, không cần đi ngưỡng mộ. Chúng ta tu đạo là
“kiến hiền tư tề ’’ ( thấy người tốt xem mình có tốt hay chưa), mà không phải là
“kiến hiền tư tễ’’ ( thấy người tốt thì đố kỵ). Tu đạo phải có quan niệm chính xác,
phải có chánh tri, chánh kiến, chánh niệm, chánh hành, quan trọng nhất là phải
trân trọng ưu điểm của bản thân, không nên hủy hoại lòng tin của mình! được
không?
Đường phải bước đi mới có thể đến.
25. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 25
Con đường gập ghềnh, phải dựa vào con đi lắp bằng.
Con đường khúc khỉu, phải dụa vào con di ứng biến.
Khảo nghiệm đến, phải tự mình đi suy xét.
Việc khó khăn, là muốn thử nghiệm trí tuệ của con.
Cho nên đồ nhi ơi! chớ nên trì trệ nữa! Một tâm đi liễu nguyện nhé! có được
hay không? Thầy sẽ không nói nhiều nữa. Có thể hiểu được tâm của thầy, phấn
đấu tu bàn, đó mới là đồ đệ tốt, tri âm của thầy. Đồ nhi hãy cố gắng, hãy tiếp tục
tiến lên.
Hoàng hôn đã xuống! chớ nên tham luyến, tham chơi, tham hưởng thụ, là lúc
con nên trang bị đầy đủ hướng đến con đường về nhà! Thầy sẽ ở bên cạnh các
con trên suốt chặng đường. Đồ nhi ơi! Suốt đoạn đường này hãy bảo trọng nhé!
Đồ nhi đã hiểu chính mình, thì phải giữ mình trong sạch. Quan trọng nhất là
phải biết “trang kính tự cường 莊敬自强’’. Chớ nên phân tâm, thần trí không rõ
ràng 光了神. Một bước sai bước bước sai, quay đầu lại đã trăm tuổi, đến lúc đó
có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Đồ nhi, đừng sợ người ta chê cười, sợ người ta xem thường. Tại sao đồ nhi
sợ ánh mắt và cách nhìn của người khác? Đó chính là vì đồ nhi xem “giả’’ là
“thật’’! Chẳng trách càng tu càng đau khổ, càng tu càng phiền não, càng tu càng
thoát không ra!
Tuy rằng ở trên Tiên Thiên điều kiện của mỗi người đều có thiếu sót, nhưng
chỉ cần Hậu Thiên chịu nỗ lực, Thầy tin rằng đồ nhi nhất định sẽ chiến thắng
chính mình và đột phá chinh mình, đó mới thật sự là người dũng cảm! được
không?
Cuối cùng, Thầy dặn dò, lúc bế lớp, mỗi người một quả, đương nhiên kẹo
cũng không thể thiếu. Tặng quả là muốn cỗ vũ đồ nhi, chứ không phải ăn cho
xong. Cho bản thân mình kỳ vọng, sau này trở về Lý Thiên phải có duyên cũng
phải có phận. Đừng nên phụ tâm ý từ bi của Tiên Phật, sự phù hộ từ đức của Tiền
Nhân các con và hậu ái bồi dưỡng của biết bao tiền hiền.
Đồ nhi! phải báo ân liễu nguyện cho tốt, chớ nên hồ đồ nữa. Những bài giảng
sắp tới, nghe xong phải phấn chấn bản thân, chớ nên ngủ gật nữa, Phật quy cần
tuân thủ, phải “khắc chế’’ bản thân, được không? Thầy xin từ giá Mẫu trở về Lý
Thiên, đồ nhi các con phải bảo trọng! Trân trọng!
26. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 26
““““ÂN ĐIÂN ĐIÂN ĐIÂN ĐIỂỂỂỂN CN CN CN CỦỦỦỦA ƠN TRÊN ”A ƠN TRÊN ”A ƠN TRÊN ”A ƠN TRÊN ”
VƯỢT QUA KHỎI HẰNG HÀ SINH MỆNH
Hoạt Phật Ân Sư từ huấn
Trong lúc con gặp khảo nghiệm, có phải còn giữ gìn phần chân tâm hay
không?
Trong lúc con gặp trắc trở, có phải còn giữ gìn phần tín niệm, hằng tâm này
hay không?
Trong lúc con chịu thiệt thòi, có phải còn giữ gìn phần thành tâm này hay
không?
Trong lúc con chịu những việc không như ý, có phải còn giữ gìn phần đạo
tâm này hay không?
Trong lúc con mệt mỏi, có phải còn giữ gìn phần tâm cảm ơn này hay
không?’’
Sau khi ngẫm nghĩ, sám hối, chúng ta vẫn phải dang rộng đôi tay, hướng đến
trời xanh. Đời người như một ván cờ, thành công hay thất bại, được hay mất
cũng chỉ là tù ngục! Chịu nhân duyên tiếp tục không ngừng, hoán đổi vai vế,
khởi lên sự chuyển hợp là do bản thân, đừng luận sầu bi, hoan hỷ nữa, mọi trắc
trở, khốn khổ hãy để nó tự mất đi, dũng cảm tiếp nhận, đối mặt với chính mình,
chỉnh đốn lại từ đầu rồi tiếp tục xuất phát, vượt ra khỏi hằng hà của sinh mệnh!
Dùng tâm chân thành, thiện đãi với mỗi một người.
Dùng tâm khiêm tốn, kiểm điểm những sai trái của mình.
Dùng tâm rộng lượng, bao dung những ai có lỗi với mình.
Dùng tâm cảm ơn, cảm ơn tất cả những gì mình đã có.
Dùng tâm bất biến, kiên trì lý niệm chính xác.
Dùng tâm buông xuống, đối mặt những việc khó nhất.
Tiếp tục nỗ lực, tiếp tục khích lệ, cố lên cố lên!
27. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 27
BUÔNG XUỐNG
Nam Hải Cổ Phật từ huấn
Buông xuống tâm tự ngã, tâm thành kiến, con sẽ phát giác thì ra mình đã mất
đi biết bao nhân duyên tốt đẹp!
Nếu không thể thật sự buông xuống cái nhìn phân biệt người khác và bản
thân, thì cho dù người đó tốt thế nào, đồ vật đó tốt ra sao cũng bị tâm chủ quan
của con cản trở.
Bản thân ích kỷ, thì mới cho rằng người khác có tâm ích kỷ, bản thân có
nhiều nghi hoặc, mới hoài nghi người ta có lỗi với mình. Đây là thói xấu do tâm
ngạo mạn sinh ra.
Tu hành nếu không biết buông xuống thì sẽ có ngã, có ngã thì sẽ có thị phi,
có sanh tử, có luân hồi.
Vợ chồng không thể buông xuống, thì sẽ tổn thương đến hòa khí, có oán hận.
Bạn bè không thể buông xuống, thì sẽ giày vò lẫn nhau, thường xuyên xảy ra
xung đột.
Làm việc không thể buông xuống, thì không thể cam tâm tình nguyện.
Nếu không thể buông xuống tâm ngạo mạn của mình, kiên trì theo cách nhìn,
cách nghĩ của mình là đúng thì không thể nào chuyển hóa tất cả nhân duyên thiện
ác. Như thế, khi người khác không thể phù hợp với điều kiện, tập quán, góc độ
của con thì con sẽ thường sống trong vực thẳm sinh diệt luân hồi. Hãy buông
xuống, đem hòn đá trong tâm con buông xuống, như thế có thể bồi đắp sự tiếc
nuối trong tâm, hóa giải oán khí tích tụ.
Học Phật tu hành, cũng được xem như học làm người. Đời người trong thời
đại văn minh hiện đại này, trong lúc tiếp xúc giữa người với người, ngoại trừ
phải khẳng định bản thân, làm tốt trách nhiệm của mình, còn phải mang một tấm
lòng và thái độ bao dung đi ca ngợi và tiếp thu người khác. Cho nên trước khi
muốn thay đổi người khác, thì phải thay đổi bản thân trước. Con hy vọng người
ta từ bi với con, nhưng con lại chưa từng từ bi qua thì làm sao thể ngộ được ý
nghĩa thật sự của hai chữ từ bi! Hãy tự hỏi bản thân, thường xuyên đối mặt với
bản thân, hướng nội phản tỉnh, như thế mới có thể cảm ứng với Tiên Phật, với
Thầy, với bạn bè và tất cả chúng sanh.
28. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 28
Hãy buông xuống đi! Buông xuống những thói hư và gánh nặng của mình.
Nhân gian nơi nơi đều là tịnh thổ thì không lúc nào không tự tại!
29. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 29
TU ĐẠO PHÚ
Địa Tạng Cổ Phật từ huấn
Địa dũng liên hoa chi tư bổn tự cụ túc
Tạng kinh vạn chuyển chi văn bổn cụ hữu chi
Cổ điển văn chương chi thi bổn cụ hữu chi
Phật xướng tông miếu chi áo bổn cụ hữu chi
Tuy cùng tận mãn phúc chi tự chương
Hỏa tự na nhất hào trí thái hư
Túng tất sanh thế chi thần thiệt
Thí như thủ nhất trích đầu cự hách
Tính hại hảo đại, uyên uyên quyên quyên, vô cùng vô tận
Thủ chi vô tận, dụng chi bất kiệt
Cố nhi dĩ di đẳng chi sở hành di đẳng chi sở học
Cố nhi di đẳng như thử chi học, như thử chi hành
Chẩm năng trăn đạt cứu cánh, chẩm năng thế như Phật hoàn nguyện
Án lão nạp
Địa Tạng Cổ Phật, thị dã, đặc lĩnh
Mẫu mệnh, xu nhập linh ẩn, tá cá tướng thân, dữ chư vị hiền sĩ
Tàm môn lai khấu khấu hà vi chân, hà vi nguyện
Cảm bất cảm căn án lão nạp khấu chân thành đích nguyện ni
Án lão nạp, khấu Tham
Mẫu tọa, tái vấn chư vị hiền sĩ tâm kinh bất kinh ngữ vân
Nhân sanh tại trần mông, hợp tự bồn trung trùng
Chung nhật hành hiểu hiểu, bất ly kỳ bồn trung
Sở cầu giai bất đắc, phiền não kế vô cùng
Tuế nguyệt như lưu thủy, tu du tác lão ông Hữu đạo thị
Trác dạ tinh thần trác dạ phong, kim nhật thiên hạ dĩ bất đồng
Cố nhi tu bàn chi sĩ đắc ứng
Tri thời, sát thời, quán thời, thức thời, hựu bất thất thời
Cổ đức vân
30. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 30
Văn trùng vận bàng chấn phi chung nhật, bất năng việt lang vũ
Nhược y phó phụng vĩ, sáp thời khả phiên du tứ phương
Cố cơ bất khả thác, cơ bất khả thất
Kì kí bôn trì, nghiêu thời thiên lý khả chí
Nhược tao ki bạn tắc kinh niên bất năng di thốn bộ
Cố chí bất khả trầm, ý bất khả tang, nguyện bất khả khô
Đương hiệu thiên hạ nhất hoàn nhân, văn võ tài tình trung nghĩa đảm
Thả hoài tiết thao phối cổ kim, hùng diện mục thánh hiền tâm
Án lão nạp
Tự tính năng nhị địa tào u minh quỷ hồn chi oán, cố khiết nhi bất xả
Tự tín năng bồi nhân tào bạch dương tu sĩ chi nguyện, cố khiết nhi bất xả
Tự tín năng động thiên tào khí thiên chư thần chi thành, cố khiết nhi bất
xả
Lộ khán tự diêu viễn khước hẩn cận
Vật khán tự mô hồ khước thanh minh
Thiên lý chi hành thủy ư túc hạ
Tam tào phổ độ hoàn thành, phi diêu bất khả cập
Phúc dữ chân nho vận, phi diêu bất khả cập
Vạn gia sanh Phật, phi diêu bất khả cập
Thánh nhân thành tựu tam tào thánh nghiệp, phi diêu bất khả cập
Phàm nhân tu hồi tự tánh bổn thân Phật, phi diêu bất khả cập
Thử thế tu thử thế thành, phi diêu bất khả cập
Nhất thử thành đạo cửu huyền thất tổ giai siêu sanh, phi diêu bất khả cập
Đạo đức trùng chỉnh, phi diêu bất khả cập
Nhân tâm văn hóa, phi diêu bất khả cập
Di đẳng khả hữu thử chi đại tự tín, đại đảm thức dữ đại đảm đương
Tẩu quá trác nhật lạn mạn tân phân đích lộ
Tri hiểu tùng trung thủ đắc lệnh ngộ
Lạc ấn tại tu bàn sinh mệnh trung đích minh tâm khắc cốt
Đổng đắc yết hạ thản hư
Hộ tam tào hề, nguyện hải mạn mạn, hào tình nghi nghi
Xuyên việt nghiệp giáng thú phọc, duy nguyện thị phụ, duy nguyệt thị lộ
Tẩu thiên nhai hề, khải động tự gia tính linh
31. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 31
Ưu hồ thương thương chuyển hoàn tự như, thỉ chí tùng bách trường
thanh
Khả dĩ thị trù trướng đích từ bi, như lệ như tố
Khả dĩ thị ôn nhu đích từ bi, như số như ty
Khả dĩ thị chí tình đích từ bi, như quyển như thư
Khả dĩ thị cương nghị đích từ bi, như chung như cổ
Phi hành ba, nhân gian thiên sứ, bạch dương tu sĩ
Hoài nhất lỏa dữ thương sinh cộng tồn vong đích quyết tâm
Kế vang thánh tiền tiến khai tịch
Bão nhất phân dữ thiên đạo cùng phổ độ đích nghị lực
Thủy chí chung thệ tử như quy
Lai ba chư vị tu sĩ, suyết tá nhất khẩu tập chư Phật nguyện lực đích đan
lộ
Kỳ hứa tự kỷ
Vĩnh bất tuyệt vọng, vĩnh bất hồi tâm
Vĩnh bất phạ lũy, vĩnh bất phạ khổ
Hữu quyết tâm giả
Bất tín lập khí khứ bất trác
Bất tín liệt căn tánh hóa bất trác
Bất tín oán thù giải bất liễu
Bất tín quan ca qua bất liễu
Bất tín khốn nạn giải quyết bất liễu
Bất tín chân tâm hoán bất tỉnh
Bất tín đại nguyện phát bất liễu
Bất tín chung sanh bất hồi đầu
Bất tín tam tào phổ độ hoàn thành bất liễu
Bất tín chí thành thượng thiên cảm động bất liễu
Bất tín chí thành oan thân trái chủ cảm hóa bất liễu
Bất tín nhân gian tịnh thổ thành tựu bất liễu
Bất tín tai kiếp vãn hóa bất liễu
Câu câu giai thị nguyện
Hằng dĩ vĩnh bất tuyệt vọng đích tế thế cứu nhân chi tâm
Hằng dĩ vĩnh bất thất vọng đích bối phụ chức trách sự mệnh
32. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 32
Hằng dĩ vĩnh bất tức diệt đối chúng sanh đích ái tâm
Hằng dĩ vĩnh bất hưu tức đích bồ tát nguyện hành
Tuyệt đối đích cải biến hữu tuyệt đối đích lực lượng
Tuyệt đối đích tương tín hữu tuyệt đối đích sanh cơ
Tịch trước lâm tất ban chi tế
Hoài trước nhất lỏa bất nhẫn chi tâm, hoài trước nhất phân bất xả chi
tình
Tuy nhiên từ câu thiển, tuy ngôn ngữ nghiêm hựu lệ, thực nãi bất đắc dĩ
Thọ dĩ đẳng oan thân trái chủ chi sá, cửu huyền thất tổ chi vọng
Cố nhi hạ lai diễn thử đạo dữ nghĩa
Thiển ngôn lý ngữ chi trung, mạc bất xứ xứ xuất ư thốn trung
Nhất tự nhất khấu đích ngữ trọng tâm trường
Giai xuất ư án lão nạp phế phủ chi trung ngữ
Thành yêu chư vị bạch dương tu sĩ, phát đại nguyện
Đại đảm du ư chư Phật nguyện hải chi trung
Giác kỷ giác nhân, báo ân liễu nguyện, đạt chí viên mãn, dĩ kỳ bất cố
phụ
Hoàng mẫu khai đạo chi ân, bất thất vọng ư cửu huyền thất tổ chi phán
Kỳ vọng chư vị tu sĩ, tố thập ma tượng thập ma
Nhân nhân bẩm trước chiến chiến cạnh cạnh chi tâm
Bất phạ chúng sanh cảm động bất liễu
Bổn trước một hữu yếm quyện đích từ bi tâm
Na phạ nguyện lực hoàn bất liễu
Án hựu khấu từ
Mẫu giá, kế tục án chi chức trách
Chư vị tu sĩ ký chú can án sở giảng qua đích mỗi nhất câu thoại
Trọng tại thực hành, dĩ đẳng hữu tâm, án lão nạp nhất định trợ đáo đễ.
33. 5 Điều Tu Luyện Của Sinh Mệnh
nhatquantungthu.com 33