1. Lời nói muộn màng.
Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì
cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả
những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần
mát mẻ....
- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn
vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng
bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt
đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là
bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả
lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi
hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với
bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến
đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu
Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn
còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói
bâng quơ.
Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất
xinh......
Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một
cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần
đầu tiên họ ôm nhau
Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông
xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất
nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....
2. Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh
túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông
bác "may mắn" nào đó..
Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có
một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu
hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng
nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà
Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng
bỏng
Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh
quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang
thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm
1h23
- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi
1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ
Linh:
- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu
anh không nhầm thì đó là bạn của em
Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt
đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với
Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ
11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư
trong túi áo của anh ấy.
Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là
lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có
một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc
3. Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên
những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh.
Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất
nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc
cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của
em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc. Linh, anh
yêu em!!!
11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng
không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua,
nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu
anh...
Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
1000 CON HẠC GIẤY
Sự hiểu lầm có thể làm cho con người ta mất đi vĩnh viễn 1 thứ gì đó mà ta rất yêu
quý, để rồi, khi nhận ra thì đã quá muộn...
Có một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh
chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ
vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau.
Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Paris, sẽ không bao giờ
còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi
nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của
mỗi người.
Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả ngày đêm,
cuối cùng anh đã thành lập được công ty của riêng mình. Nó không chỉ giúp anh vươn
4. đến những điều mà trước đây vì thiếu nó mà ngưới yêu đã rời bỏ anh, nó còn giúp anh
xua đuổi khỏi tâm trí mình một điều gì đó của những tháng ngày xưa cũ.
Một ngày mưa tầm tã, trong lúc lái xe, chàng trai tình cờ trông thấy một đôi vợ chồng
già cùng che chung một chiếc ô đi trên hè phố. Chiếc ô không đủ sức che cho họ giữa
trời mưa gió. Chàng trai nhận ngay ra đó là cha mẹ của cô gái ngày xưa. Tình cảm
trước đây anh dành cho họ dường như sống lại. Anh chạy xe cạnh đôi vợ chồng già
với mong muốn họ nhận ra anh. Anh muốn họ thấy rằng anh bây giờ không còn như
xưa, rằng anh bây giờ đã có thể tự mình tạo dựng một công ty riêng, đã có thể ngồi
trong một chiếc xe hơi sang trọng. Vâng, chính anh, chính người mà trước đây con gái
họ chối từ đã làm được điều đó.
Đôi vợ chồng già cứ lầm lũi bước chậm rãi về phía nghĩa trang. Vội vàng, anh bước ra
khỏi xe và đuổi theo họ. Và anh đã gặp lại người yêu xưa của mình, vẫn với nụ cười
dịu dàng, đằm thắm nàng từng đem đến cho anh, đang dịu dàng nhìn anh từ bức chân
dung trên bia mộ. Cạnh cô là món quà của anh, những con hạc giấy ngày nào. Đến lúc
này anh mới biết một sự thật: nàng đã không hề đi Paris. Nàng đã mắc phải căn bệnh
ung thư và không thể qua khỏi. Nàng đã luôn tin rằng một ngày nào đó anh sẽ làm
được nhiều việc, anh sẽ còn tiến rất xa trên bước đường công danh. Và nàng không
muốn là vật cản bước chân anh đến tương lai của mình. Nàng mong ước cha mẹ sẽ đặt
những con hạc giấy lên mộ nàng, để một ngày nào đó khi số phận đưa anh đến gặp
nàng một lần nữa, anh có thể đem chúng về bầu bạn.
Chàng trai bật khóc.
Chúng ta cũng vậy, như chàng trai kia, cũng chỉ nhận ra giá trị lớn lao về sự có mặt
của một người mà cuộc đời đã ban tặng cho cuộc sống của chúng ta khi một sáng mai
thức giấc, người ấy đã không còn ở bên ta nữa. Có thể họ đã chẳng yêu bạn như cách
mà bạn mong đợi ở họ nhưng điều này không có nghĩa rằng họ không dâng hiến tình
5. yêu của họ cho bạn bằng tất cả những gì họ có.
Một khi bạn đã yêu, bạn sẽ mãi mãi yêu. Những gì trong tâm trí bạn có thể sẽ ra đi,
nhưng những gì trong tim bạn thì mãi mãi ở lại.
nha Lan khong gan cho Ben Tre ban a, cach cho khoang 4 km ban a.ban co ban o que Lan a? va ban o Tien Giang
a?
minh thinh thoang cung co di qua que ban ban a,que ban cung rat nhon nhip va dep
ma.que minh may nam truoc thi cung con ngheo, may nam nay thi co phat trien va
duong pho cung dep hon.tu que ban qua que minh cung k xa lam, nen co dip nao ban
co qua thi nhan cho minh ,minh se dai ban cafe nhe. dia chi email cua minh la :
canhhoabi@yahoo.com
Mình có người bà con ở xã An Khánh cách Cầu Rạch Miểu khoảng 3km. Mình đã có nhiều dịp đến BT nhất là trong
năm qua mình đã nhiều lần sang BT đó. Mình mến Bến Tre nhiều Tuyết Lan à. Mình thì ở Mỹ Tho, Tuyết Lan có
thường đi Mỹ Tho không, Địa chỉ email của Lan là gì để sau này mình có thể gửi hình ảnh nhằm hiểu nhau
hơn.Thân.Ph.Chinh.
Tuyết Lan than,
Cảm ơn Tuyết Lan đã cho địa chỉ mail. Đáp lại mính gửi tặng Tuyết lan Slideshow về một câu chuyện tình yêu để
Tuyết Lan xem trong lúc thư giãn nhé! Lan xem thử xem có nghe được nhạc nền không nhé.
À, nếu có thể thì nhân dịp nghỉ lễ này mình sang Bến Tre uống café một lần cho vui. Nhưng Chinh và Tuyết Lan
uống café ở đâu và giờ nào thì thuận tiện cho Tuyết Lan vậy. Tuyết Lan cho mình biết cụ thể thì mình sẽ sang mời
Tuyết Lan uống café nhân dịp nghỉ lễ này đó.
PhChinh.