Nếu không có Thế Tôn, chúng ta mãi là những kẻ si mê tăm tối.docx
1. Nếu không có Thế Tôn, chúng ta mãi là những kẻ si mê tăm tối
Trên đường từ Kosambi du hành về phương bắc, Đức Phật và Chư Tỳ Kheo
dừng lại nghỉ bên bờ sôngSarabha. Đêm dần buông, các Tỳ Kheo đã ngủ say,
bỗng có tiếng ầm ầm từ xa vang lại, rồi tiếng la hét thất thanh đâu đó nổi lên, nước
lũ từ đầu nguồn kéo về ầm ầm. Dòng nước kéo theo xác người, thú vật, cây cối, đồ
vật… Đức Phật quay sang nói với Tôn giả Kiều Phạm Ba Đề (Gavampati): “Này
Kiều Phạm Ba Đề, hãy ngăn dòng nước lại”. Vâng lời Đức Phật, một luồng thần
lực tỏa ra từ bàn tay Tôn giả Kiều Phạm Ba Đề như một bức tường vô hình, chặn
dòng nước lũ khổng lồ đang cuồn cuộn đổ xuống. Dòng nước khổng lồ với sức
tràn vô hạn gặp phải bức tường vô hình dội ngược lại và dâng cao vọt lên, tràn qua
hai bên bờ sông. Xác người và thú vật nằm ngổn ngang hai bên bờ sông. Người
dân đổ về đi tìm xác chết người thân rất tang thương. Phật và các vị Tỳ Kheo tiếp
tục lên đường. Một Tôn Giả hỏi: “Thưa Tôn giả Kiều Phạm Ba Đề, Tôn giả thật là
một Vị A La Hán thần lực phi thường, đã cứu các Tỳ Kheo trẻ chúng con khỏi cái
chết bởi cơn lũ kinh hoàng đó.” Tôngiả Kiều Phạm Ba Đề mỉm cười: “Này hiền
giả, nếu không có Thế Tôn chúng ta mãi mãi là kẻ si mê tăm tối”.
TríchTruyện tranh Đỉnh Núi Tuyết tập 20 – biên soạn H.T Thích Chân Quang