Kể lại những kỉ niệm ngày đầu tiên đi học - vanmau.net
Noisan
1. Vô tình mở máy tính cũ, vào những folder cũ, và những
thứ cũ kĩ tràn về ...
Mò mẫm để xóa bớt một số thứ không cần thiết và
chạm vào folder A1 ... Từng bức hình, từng bức hình
cứ vậy mà khơi gợi lại thời cấp ba nơi tôi... Từng bức
hình, từng bức hình ...
Và mắt tôi nhói lên ứa ra một chút nước, chẳng quá
nhiều để chảy thành dòng.
2. Viết...
Kỉ niệm tất nhiên là thứ tôi không muốn quên, nhưng
cũng lại rất sợ phải nhớ…
Những kỉ niệm vàng tươi ngày ấy tôi rất sợ phải chạm vào
chúng, bởi mỗi lần vô tình chạm vào chúng tôi đều nuối
tiếc đến ngây dại… Tiếc cho những năm tháng mình không
biết trân trọng hơn thế, tiếc cho những năm tháng tôi luôn
mong sẽ hững hờ trôi nhanh… Chạm vào chỉ một chút, một
chút thôi, tôi biết rồi tiếc nuối sẽ dâng đầy con tim, và tràn ra
khóe mắt, không cầm lại được. Tôi lại khóc, khóc như một con
ngốc ngờ nghệch ngày ấy. Con bé ngu ngốc dễ bị bắt nạt ngày
ấy.
Tôi ghét thấy bản thân mình khóc cho những gì đã qua, ghét!
3. Những kỉ niệm cũ ấy… chạm vào sẽ lại đau lắm! Đau lắm!
Tôi không muốn động đến, chẳng dám động đến dù bằng
một cái liếc ngang, tôi sợ những u ám ngày ấy lại quay về
và bóp nghẹt tâm hồn mình… Tôi sợ những dị nghị họ gieo
vào lòng nhau, sợ những phỏng đoán mờ mịt họ gieo vào
đầu tôi ngày ấy, sợ, sợ tất thảy mọi thứ liên quan đến một
thời cấp 3 tôi muốn trân trọng hơn tất cả…
Tôi vẫn nhớ, vẫn yêu,vẫn cần và vẫn luôn luôn trân trọng vô
cùng những kỉ niệm ấy… Bởi vì với tôi thời học sinh vẫn luôn
là thời đẹp đẽ nhất.
Có lẽ tôi đã đủ lớn, đủ mạnh mẽ để đối mặt với quá khứ
rồi.
4.
5. Thêm một lần tôi cho phép bản thân mình ngừng trốn
chạy, thêm một lần tôi cho phép bản thân mình mở
toang tất cả những kí ức thời giấy kẻ ô. Tôi sẽ không sợ
đau, sẽ không sợ buồn, sẽ không khóc. Tôi sẽ ngắm thật
chậm, thật kĩ, nhớ thật sâu, thương thật dài những điều
này. Tôi sẽ nhớ, sẽ thương và sẽ tìm về vào một ngày
thật gần.
6. 11 năm học trôi đi đánh vèo. Chớp mắt mọi thứ đã thật
khác, không ngờ những ngày đầu vào lớp một, những
ngày còn lăn lộn vật nhau với tụi con trai khép lại nhanh
thật nhanh, và những lần áo dài trắng đèo nhau đến lớp
bước từng bước thật chậm, thật khẽ, thật dịu dàng vào
cuộc đời mình. Vẫn còn nhớ cái cảm giác lần đầu tiên
được mặc áo dài trắng hồi hộp đến nhường nào, đêm
trước ngày khai giảng tôi mất ngủ, không riêng thời cấp
3, mỗi năm trước ngày khai giảng tôi đều nôn nao đến
không thể chợp mắt được.
7. Năm cuối cấp của chúng tôi đến vội rồi lại trôi đi nhanh
vô cùng với thật nhiều cảm xúc lạ lùng.
Trong khi lượng bài vở luôn luôn ở mức độ “tối đa”, lịch
học kín cả tuần, cô chủ nhiệm vẫn tìm cách tổ chức cho
chúng tôi những bữa tiệc bánh ngọt tại lớp vào những
dịp quan trọng, ngày 8/3, ngày 20/11, ngày Noel và cả
ngày Tất Niên nữa … Mọi thứ luôn ấm áp tiếng cười
của các bạn.
8. Rồi ngày 8/3 tụi con trai giấu diếm gì đó tụi con gái
chúng tôi chẳng rõ, đứa nào cũng tò mò lắm nhưng
chẳng đến nỗi phải ra sức điều tra. Cả buổi các cậu
chàng chẳng có tí gì động tĩnh khiến đám con gái tiu
nghỉu, nhưng đến cuối giờ mỗi nhóc tặng cho mỗi nhỏ
một bông hồng nhung thắm đỏ, ngạc nhiên và thật sự
rất vui! Tụi con gái chúng tôi thực lòng chỉ muốn chạy
đến ôm thật chặt lũ con trai để hét lên lời cảm ơn mà
thôi, nhưng mà lũ con gái lại ôm lấy nhau, khóc…
9. Càng hạnh phúc bao nhiêu chúng nó lại chột dạ bấy
nhiêu, chúng nó sợ từ “chia tay”, sợ những khoảnh khắc
này vỡ tan vào một ngày xấu trời nào đó, và tôi … cũng
thế. Tôi sợ phải rời xa chúng nó.
10. Rồi những giờ ra chơi thấm thoắt trôi, trôi mãi cùng với
những trò đùa nghịch, những tiếng cười đùa của chúng
bạn cũng dừng lại vào một ngày thật gần – kì thi tốt
nghiệp sắp đến, và như sực nhớ ra rằng chúng nó sắp
phải chia tay nhau, chúng nó chẳng bắt nạt nhau nữa,
chẳng chọc phá thầy cô nữa, … tình cảm chúng nó dành
cho nhau vẫn thế thôi nhưng cách thể hiện ra khác lắm
kìa! Ngọt ngào hơn, nâng niu hơn và tất nhiên vẫn cố vui
tươi mặc dù tôi luôn thấy những đôi mắt ấy thi thoảng
lại long lanh lên như thể sợ khoảnh khắc này sẽ tan đi
mãi mãi trong đời…Tôi thấy thương chúng nó, và thương
cả cho mình… Tôi thực lòng cũng muốn níu giữ lại cho
chúng tôi nhiều hơn những gì sắp qua đi mãi…
11. Tôi còn nhớ rõ ngày khai giảng năm học lớp 12 của chúng tôi
là một ngày mưa tầm tã, mưa to nhưng lòng người rất nhẹ.
Ngày tổng kết năm học trời cũng mưa, nhưng là cái lất phất
của cơn mưa bụi đến nhanh rồi lại đi ngay ấy mà… vậy mà
đám chúng tôi chẳng hiểu sao lại ướt sũng…
Ngày ấy mọi thứ trôi đi nhanh quá, tôi vẫn chưa kịp hiểu
mình đang có gì thì đã … vụt – vậy là mất.
Mọi thứ … trôi đi nhanh quá! Tôi còn chưa kịp đưa tay
níu.
12. Chuyện cũ tưởng chừng đơn giản, tưởng chừng sẽ chịu ngủ
yên sau những toan tính đời thường nhưng không, mỗi khi
nhìn thấy những khoảng trời đỏ rực hoa phượng, tôi lại bất
giác nhớ về những kí ức ấy, vui có, buồn có, và nuối tiếc, nuối
tiếc thật nhiều cho những chuỗi ngày quá ngắn để mình có
thể trân trọng hơn thế.
Nhưng …
"Em thấy không, tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ"
13. Em thấy không? Em thấy không?
Tất cả đã xa rồi… Tôi chẳng thể nào níu lại được nữa.
Nếu có ước muốn cho cuộc đời này
Hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại
14. Vâng! Luôn luôn nhớ.
Ngày chia tay bạn bè bảo tôi hát tặng mọi người bài “Mong
ước kỉ niệm xưa” đi, tôi từ chối, tôi sợ mình sẽ khóc.
Tất cả mọi sai lầm của tôi chỉ do tôi đã không dám sống hết
mình với cuộc đời này, tôi không dám yêu thương quá nhiều,
không dám khóc cũng chẳng muốn đau, vì vậy khi mọi thứ
trôi đi kẻ tiếc nuối nhiều nhất có lẽ ... vẫn là tôi, bởi vì đã
không sống nhiều hơn thế, tốt hơn thế. Bởi vì đã không cho
đi nhiều hơn những hững hờ.
Các bạn. Tôi nhớ các bạn. Một ngày nào đó nắng đẹp,
trời xanh về thăm trường nhé! Nhé!...
Supporter Blog 2T- Theboreofwind