2. Thư Ngỏ
I- Kính mời anh chị em tham dự Tĩnh Tâm Mùa Chay và Tuần
Thánh 2010 tại các địa điểm sau :
1- Thứ Năm, Sáu, Bảy (25,26,27/03) : Lúc19g00 tại Nhà Thờ
Chí Hoà (149 Bành Văn Trân, P.7, Q. Tân Bình).
2- Chúa Nhật Lễ Lá (28-03) : Từ 05g00 đến 20g00 tại Nhà
Thờ Thạch Lâm (Số 6, Ấp 4, Phú Lập, Huyện Tân Phú- Đồng Nai).
3- Thứ Hai, Ba, Tư Tuần Thánh (29,30,31/03) : lúc 17g30 tại
Nhà Thờ Nam Hải (số 277 Phạm Hùng, Phường 4, Quận 8).
4- Thứ Năm Tuần Thánh – Đầu Tháng (01-04)
- 13g00 : Không cử hành Thánh Lễ và giờ Cầu Nguyện
Lòng Thương Xót Chúa tại nhà thờ Chí Hoà.
- 19g00 : Thánh Lễ Tiệc Ly tại nhà thờ Bác Ái (số 144 Nguyễn
Thượng Hiền – Phường 1 – Q.Gò Vấp)
5- Thứ Sáu Tuần Thánh (02-04)
-15g00 : Cử hành Giờ Điểm của Lòng Thương Xót vĩ đại đối
với thế giới : Suy Niệm Chặng Đàng Thánh Gía và Chuỗi Lòng
Thương Xót, tại nhà thờ Phanxicô Xaviê (nhà thờ Cha Tam, số 25
Hồng Lạc - P.14 - Q.5)
- 19g30 : Suy Tôn và Nguyện Cầu dưới chân Thánh Giá, tại
nhà thờ Công Lý (62/147A Lý Chính thắng - P.8 - Q.3 - bên bờ kênh
Nhiêu Lộc, dưới chân cầu Công Lý)
6- Thứ Bảy Tuần Thánh (03-04) : 20g00 : Cầu Nguyện Canh
Thức Vọng Phục Sinh, tại nhà thờ Công Lý (62/147A Lý Chính
thắng - P.8 - Q.3 - bên bờ kênh Nhiêu Lộc, dưới chân cầu Công Lý)
II- Thứ Năm 08-04 : Cộng Đoàn Lòng Thương Xót giáo xứ Chí
Hoà sinh hoạt lại bình thường – 13g 00 : Cầu nguyện; và 14g15 :
Thánh Lễ Đặc Biệt Tuần Cửu Nhật Kính Lòng Thương Xót Chúa.
III- Từ Thứ Sáu (9-04) đến thứ Ba (13-04) : Loan truyền Lòng
Thương Xót Chúa tại Hà Tây- Hà Nội.
Chúa Nhật II Phục Sinh 11-04 : Cử hành Đại Lễ Kính Lòng
Thương Xót Chúa vào lúc 17g00 tại nhà thờ Thạch Bích – Hà Tây-
Hà Nội.
3. IV- Từ tháng 3 đến tháng 5-2010 : Cha Long bận việc giảng tĩnh
tâm, KHÔNG TỔ CHỨC đi hành hương Tàpao ngày 13. Khi nào đi
hành hương lại, sẽ thông báo sau.
V- Kính Mời Anh Chị Em Tham Dự Thánh Lễ Kính Lòng
Thương Xót Chúa tại các địa điểm sau :
1- Thứ Tư Đầu Tháng (07-04):
- 15g00 chiều : Nhà Thờ Tân Phước (245 Nguyễn Thị Nhỏ,
P.9, Q. Tân Bình)
- 17g30 chiều : Nhà Thờ Bình Thuận (722 Tân Kỳ Tân Quý -
P. Bình Hưng Hoà, Q. Bình Tân).
2- Thứ Tư tuần thứ II trong tháng (14-04) : lúc 17g30 chiều
tại Nhà Thờ Đá Vĩnh Hoà (86/75 Ông Ích Khiêm, Phường 5, Quận
11)
3- Thứ Tư Cuối Tháng (28-04) : Lúc 17g30 tại Nhà Thờ Nam
Hải (số 277 Phạm Hùng, Phường 4, Quận 8)
4- Thứ Sáu Tuần Thứ III trong tháng (16-4): lúc17g30 chiều
tại Nhà Thờ Trung Mỹ Tây (số 40/4 Trung Mỹ Tây, Xã Trung
Chánh, H. Hốc Môn).
5- Thứ Sáu Cuối Tháng (30-4): lúc17g30 tại Nhà Thờ Tân
Đông (số 8/10A Ấp 4, Xã Đông Thạnh, Huyện Hốc Môn).
6- Thứ Bảy Tuần I và IV: lúc 17g30 chiều tại Nhà Thờ Bến
Hải (332/60 Dương Quảng Hàm, P.5, Q.Gò Vấp).
VI- Kính mời anh chị em tham gia sinh hoạt của Câu Lạc Bộ
Mục Vụ Gia Đình: Thời gian từ 18g30 đến 20g30 mỗi tối Thứ Ba
Đầu Tháng (06-04) tại Nhà Thờ Công Lý (62/147A Lý Chính
Thắng-Phường 8-Q.3 - bên bờ Kênh Nhiêu Lộc, dưới chân cầu Công
Lý). Chuyên đề về NGHỆ THUẬT TƯ VẤN.
VII- Sinh Hoạt Dành Cho Giới Trẻ : Mời các bạn đến với ĐIỂM
HẸN GIÊSU:
1-Tại Nhà Thờ Nhân Hòa (45 Hồ Đắc Di, Ngã tư Trường
Chinh và Cộng Hòa, P. Tây Thạnh, Q. Tân Phú, cạnh nhà hàng
4. Thiên Thai.) lúc 20g00 tối Chúa Nhật Tuần II trong tháng. Tháng
này là Chúa Nhật 11-04 với Chủ Đề “Sống Phục Sinh”
2-Tại Nhà Thờ Công Lý (62/147A Lý Chính Thắng, P.8, Quận
3, cạnh bờ kênh Nhiêu Lộc, dưới chân cầu Công Lý) lúc19g30 mỗi
tối thứ sáu đầu tháng. Tháng này là Thứ Sáu 02-04 chủ đề “Nguyện
Cầu dưới chân Thập Tự”
VIII- Bác Ái Mùa Phục Sinh 2010 :
Cộng Đoàn sẽ đi thăm và tặng 1000 phần quà cho các gia đình
nghèo vùng sâu vùng xa ở Giáo Điểm Xẻo Dinh và Rọc Lá, thuộc
Tỉnh Kiên Giang.
Xin anh chị em cùng chia sẻ công tác bác ái này như Lời Chúa
nói : “Phúc cho ai biết xót thương người, thì họ sẽ được xót thương”.
Tặng phẩm xin đưa đến Lều Phục Vụ mỗi chiều thứ năm tại Chí
Hòa, hoặc liên lạc với anh Chiêu (0983494714). Nhóm công tác có
xe phục vụ chở hàng, anh chị em có nhu cầu xin liên hệ anh Chính
(01212835340).
IX- Công Tác Bác Ái :
Cộng Đoàn Cầu Nguyện Lòng Thương Xót Chúa và Đức Mẹ
Chí Hoà đã thực hiện trong tháng 03-2010 :
1.Tặng 1300 phần quà cho các gia đình nghèo vùng sâu vùng
xa ở Thạch Lâm, Ngọc Lâm thuộc Tỉnh Đồng Nai.
2.Cung cấp 70 phần cơm trưa mỗi ngày trong chương trình
“Bữa Cơm Tình Thương” thuộc Bệnh Viện Ung Bướu Gia Định, Nơ
Trang Long.
3.Tặng một dàn máy vi tính cho Người Mù ở Huyện Trảng
Bom và huyện Tân Phú, Tỉnh Đồng Nai.
4.Những công việc bác ái khác như :
- Giúp tiền thuốc, viện phí, tiền nhà, gạo, trợ cấp vốn… cho
một số gia đình nghèo, khuyết tật, neo đơn, con mọn, hoàn cảnh khó
khăn.
- Trợ giúp học phí cho những học sinh, sinh viên nghèo hiếu
học.
- Tặng xe lăn cho những người nghèo, khuyết tật, bệnh hoạn.
- Giúp chị em lầm lỡ sinh con và cưu mang con.
5. X- Mời anh chị em đọc những bài chia sẻ của tập san “Nhờ Mẹ
đến với Chúa” cũng như chia sẻ trao đổi những suy tư, cảm nghĩ
của bạn trên trang blog: vn.myblog.yahoo.com/doiquan_aoxanh.
Cũng có thể tìm đọc trên trang web: thanhlinh.net; tinvui.org. Xin
anh chị em đóng góp bài vở, hoặc giới thiệu các chứng nhân để tập
san thêm phong phú và những giờ cầu nguyện được sống động. Bài
viết xin gởi theo địa chỉ email: vietnamlong2003@yahoo.com
Kính chúc anh chị em tràn đầy Ân Sủng và Bình An của
Chúa Giêsu Phục Sinh qua lời cầu bầu của Mẹ Maria.
Tập San Nhờ Mẹ Đến Với Chúa
Tháng 04-2010
Thông Báo :
Trang web của Uỷ Ban Truyền Thông Công Giáo, thuộc Hội Đồng
Giám Mục Việt Nam sẽ bắt đầu hoạt động từ tháng 04-2010, xin vào
trang: truyenthongconggiao.org
Xin anh chị em tích cực đóng góp xây dựng cho trang web thêm
phong phú. Mọi ý kiến, bài viết, chia sẻ, tin tức… xin gởi theo địa chỉ
email: truyenthong.cgvn@gmail.com.
Lm. Giuse Trần Đình Long,sss
Tổng Thư Ký Uỷ Ban Truyền Thông
6. NGƯỜI MỤC TỬ
CÓ LÒNG XÓT THƯƠNG
Lm. Giuse Trần Đình Long
Dòng Thánh Thể
Việc sùng kính Lòng Thương
Xót Chúa - đúng ra phải nói “Lòng
Chúa Xót Thương”, hay “Lòng
Thương Xót của Chúa” nhưng ở Việt
Nam từ lâu đều quen dùng cụm từ
“Lòng Thương Xót Chúa” rồi, nói như
thế, nhưng mọi người đều hiểu theo 2
nghĩa ở trên. Khi nghe nói về việc
sùng kính này, một số linh mục hoặc
giáo dân có thể đặt vấn đề : “Phải chăng lại thêm một thứ sùng kính
nữa?” Thế thì việc sùng kính Lòng Thương Xót Chúa là gì? Thật ra
đây không phải là “lại thêm một thứ sùng kính nữa!” nhưng là điều
mà một lòng sùng kính chân thực phải có trong ý nghĩa căn bản, là
một cam kết trọn vẹn với Chúa, để sống nhân lành, có lòng thương
xót, như chính Chúa là đấng nhân lành và giầu lòng xót thương.
“Anh em hãy có lòng nhân lành như Cha anh em là Đấng nhân lành”
(Lc 6,36). Thực hành việc sùng kính này đúng nghĩa đó chính là dấn
thân vào một giao ước tình thương, một việc Sống Đạo đích thực
theo sát Tin Mừng chứ không phải chỉ là những “tình cảm hời hợt
chóng qua bên ngoài”, vì chính Thiên Chúa muốn biểu lộ lòng xót
thương với tất cả mọi người “Vì vậy Đức Chúa đợi chờ để thi ân cho
anh em, Người sẽ đứng lên để tỏ lòng thương xót” (Is 30,18); “Cây
lau bị dập, Người không đành bẻ gẫy. Tim đèn leo lét, Người không
nỡ tắt đi” (Is 42,3).
Lòng sùng kính theo cách thức hiện nay phát nguồn từ những
mạc khải Chúa ban cho nữ tu Faustina Helena Kowalska từ năm
1931 cho đến khi chị qua đời vào năm 1938. Faustina sinh năm 1905
tại miền Lodz, trung phần nước Ba Lan, là con thứ ba trong một gia
đình nghèo có tới 10 người con. Năm 20 tuổi, chị dâng mình trong
dòng Đức Mẹ Nhân Lành, một dòng tu chuyên lo giúp đỡ các thiếu
7. nữ lỡ làng, gặp trắc trở. Suốt 13 năm sống trong dòng, Faustina chỉ
làm những việc hết sức tầm thường như làm bếp, coi cổng, làm
vườn… cho đến khi qua đời vì bệânh lao phổi năm 1938. Thế nhưng
mấy ai biết người nữ tu hèn mọn đó có những kinh nghiệm về đời
sống thiêng liêng rất kỳ diệu. Trong các lần thị kiến, Chúa Giêsu đã
dạy chị ghi lại tất cả những lời nói về lòng thương xót của Chúa
trong tập “Nhật Ký” dày 600 trang. Chủ đề xuyên suốt trong cuốn
“Nhật Ký” là “Con hãy khuyến khích các linh hồn tín thác vào lòng
thương xót khôn dò của Cha, bởi vì Cha muốn cứu độ hết mọi
người.” Faustina cũng phải vượt qua những đêm tăm tối của thử
thách đức tin. Chính bản thân chị cũng đã trải nghiệm khổ hình trong
sự kết hiệp với cuộc khổ nạn của Chúa Kitô. Có những lúc chị cảm
thấy tuyệt vọng, cô đơn, nghi nan, chịu đựng những đau khổ khủng
khiếp về thể lý và tâm lý, nhờ đó, Faustina mạnh dạn kêu gọi các
linh hồn đang “bị thử thách như vàng trong lửa” hãy tín thác vào
Lòng Thương Xót Chúa để “được tinh luyện như vừa từ bàn tay sáng
tạo Thiên Chúa mà ra.” Hơn ai hết, chị hiểu rằng trước khi loan báo
Lòng Thương Xót Chúa, thì chính chị phải là người thực hành trước,
như Chúa nói với chị : “Hỡi con yêu, mặêc dù qua con, Cha yêu cầu
mọi người hãy tôn sùng lòng thương xót của Cha, nhưng trước tiên,
con phải là người nổi bật về niềm tín thác vào lòng thương xót của
Cha.”
Sau khi Faustina qua đời, phong trào tôn sùng Lòng Thương
Xót Chúa bắt đầu lan rộng khắp Đông Âu. Một linh mục Ba Lan
thuộc Dòng Đức Mẹ Vô Nhiễm là cha Joseph Jarzebowski đã khấn
xin Lòng Thương Xót Chúa cứu giúp thoát được đến Hoa Kỳ vào
tháng 5-1941. Cha đã hứa dành trọn cuộc đời còn lại để cổ võ việc
tôn sùng này. Từ đó, các cộng đoàn Dòng Đức Mẹ Vô Nhiễm ở thủ
đô Washington và thành phố Detroit bắt đầu truyền bá các tài liệu về
Lòng Thương Xót Chúa.
Năm 1944, tại tiểu bang Massachusetts, một số tu sĩ Dòng Đức
Mẹ Vô Nhiễm thành lập một trụ sở mới tại Eden Hill và khởi sự
truyền bá việc sùng kính Lòng Thương Xót Chúa trên phạm vi rộng
lớn hơn. Đến năm 1953, Eden Hill trở thành trung tâm quốc tế cổ võ
việc đạo đức này, phát hành mỗi năm hơn 25 triệu tài liệu về Lòng
8. Thương Xót Chúa. Năm 1960, các tu sĩ dòng Đức Mẹ Vô Nhiễm đã
xây dựng một ngôi đền kính Lòng Thương Xót Chúa tại Eden Hill.
Đức cố Giáo Hoàng Gioan Pholô II đã phác họa lòng sùng kính
này trong tông thư “Thiên Chúa Giầu Lòng Thương Xót” (Dives in
Misericordia). Tại Collevalenza, năm 1981, ngài nhắc lại quyết tâm
đối với sứ điệp lòng thương xót của Thiên Chúa như sau : “Ngay từ
lúc khởi đầu tác vụ ở Toà Thánh Phêrô tại Rome, tôi đã coi sứ điệp
này là công việc đặc biệt của tôi. Chúa quan phòng đã uỷ thác sứ
điệp ấy cho tôi trong bối cảnh hiện nay của nhân loại, giáo hội, và
thế giới.”
Tiến trình phong thánh cho nữ tu Faustina được khởi sự từ năm
1966. Ngày 21-12-1992, một trường hợp lành bệnh nhờ lời cầu bầu
của chị Faustina đã được công nhận là phép lạ. Chúa Nhật 18-04-
1993, nữ tu Faustina được Đức cố giáo hoàng Gioan Phaolô II nâng
lên hàng chân phước. Ngày 30-04-2000 cũng chính ngài tôn phong
Faustina, vị Tông Đồ của Lòng Thương Xót Chúa, lên bậc hiển
thánh, và chính thức thiết lập lễ kính Lòng Thương Xót Chúa trên
Giáo Hội Công Giáo toàn cầu vào Chúa Nhật II sau lễâ Phục Sinh
đúng theo yêu cầu của Chúa Giêsu “Cha mong ước Chúa Nhật sau lễ
Phục Sinh sẽ là ngày đại lễ kính lòng thương xót Cha.” (NK 299-
300).
Nhiều năm trước đây, Đức Lêô Cả đã chỉ thị cho các linh mục
hãy rao giảng về Lòng Thương Xót Chúa : “Linh mục không có
quyền khước từ việc rao giảng một mầu nhiệm quá ư vĩ đại như vậy,
hơn nữa, linh mục không thể thiếu chất liệu để diễn giảng về một đề
tài mà chưa bao giờ được nói cho đầy đủ; và trước tôn nhan vinh
quang của Thiên Chúa, tuy thấy mình không xứng đáng diễn giảng
về những công trình của Lòng Thương Xót Chúa, nhưng chúng ta
hãy nỗ lực và dâng hiến trí năng của mình đến độ vận dụng tất cả
mọi khả năng lợi khẩu.”
Đức Gioan Phaolô II trong bức tông thư “Thiên Chúa giầu
Lòng Thương Xót” cũng nhấn mạnh đến sứ vụ này : “Giáo hội của
thời đại chúng ta phải trở nên ý thức đặc biệt và sâu xa về nhu cầu
làm chứng cho lòng thương xót của Thiên Chúa trong sứ mạng toàn
thể của mình, theo bước chân của truyền thống Cựu và Tân Ước, và
trên hết là của chính Chúa Giêsu Kitô và các tông đồ của Người...
9. Giáo Hội phải coi việc tuyên xưng và đưa mầu nhiệm lòng thương
xót vào cuộc sống là một trong những bổn phận chính yếu của mình
của mình trong mọi giai đoạn lịch sử, nhất là trong thời buổi hiện tại
của chúng ta.” (#14)
Thật đúng như thế, trong nền “văn hoá sự chết” hiện nay, bổn
phận chính yếu của giáo hội nói chung, các linh mục nói riêng, là
phải “đưa mầu nhiệm lòng thương xót vào trong cuộc sống” và “làm
chứng cho lòng thương xót của Chúa”. Bản tin dưới đây là một trong
muôn vàn sự kiện cho thấy lòng thương xót hình như vắng bóng
trong tương quan giữa con người với nhau: “Vào đúng ngày Quốc
Tế Phụ Nữ 8-3-2010, do ghen tuông, nghi vợ ngoại tình, Nguyễn
Tiến Hoàng (SN 1979, trú tại số 10 ngách 151/51 Nguyễn Đức
Cảnh, phường Tương Mai, quận Hoàng Mai, Hà Nội) đã dùng tay
bóp cổ vợ là chị Huyền tới chết.
Người hàng xóm của chị Huyền kể lại, buổi trưa hôm đó, bỗng
thấy mẹ chồng chị Huyền lớn tiếng kêu: “Nó đập phá hết cả rồi...”.
Tiếng kêu của bà mẹ chồng bỗng thất thanh: “Có ai đó không, cứu
con tôi với...” Khi mọi người xông vào phòng thì thấy chị Huyền
nằm bất động trên giường, mặt tái dại. Nghĩ là chị Huyền bị cảm,
mọi người đưa chị đi cấp cứu, người chồng ngồi phía sau xe máy ôm
chặt vợ để đưa đi viện. Nhưng chỉ đến đầu giờ chiều, cả xóm ngỡ
ngàng hay tin chị Huyền đã tử vong, và càng ngỡ ngàng hơn khi biết
chồng chị chính là người đã gây ra cái chết cho chị, khi dồn sức bóp
cổ vợ. Chiều ngày 8-3, ông chồng đến công an phường tự thú.”
Chúa Giêsu nói với chị thánh Faustina :“Cha ước mong các
linh mục hãy rao giảng về lòng thương xót khôn lường của cha cho
các tội nhân. Đừng để họ sợ hãi không dám đến gần cha…” (NK,50).
Những vị mục tử phải rao giảng và làm chứng về lòng thương xót
Chúa hơn là dùng quyền hành và những biện pháp chế tài để đe dọa
hay loại trừ con chiên. Tình yêu của Thiên Chúa vượt trên tất cả tội
lỗi, thắng vượt sự dữ, và mạnh mẽ hơn sự chết. “Con hãy nói cho các
linh mục của Cha rằng các tội nhân cứng lòng cũng sẽ hối cải khi
nghe rao giảng về lòng thương xót của Cha, về lòng cảm thương cha
dành cho họ trong trái tim Cha. Linh mục nào rao giảng về lòng
thương xót của cha sẽ được ân thưởng một thần lực kỳ diệu; Cha sẽ
xức dầu những lời của các ngài, và đánh động tâm hồn những ai
10. nghe các ngài rao giảng.” (NK,1521). “Nhân loại sẽ không được
bình an cho đến khi nào quay về với lòng thương xót của Cha với
niềm tín thác.” (NK, 300). “Con hãy công bố lòng thương xót là ưu
phẩm vĩ đại nhất của Thiên Chúa. Tất cả mọi công trình tay Cha thực
hiện đều được tôn vinh với lòng thương xót.” (NK, 301)
Người chăn chiên tốt lành, người mục tử có lòng xót thương
trong Kinh Thánh là hình ảnh chỉ Thiên Chúa, Đấng dẫn dắt mọi loài
thụ tạo có mặt ở trần gian này. Hình ảnh ấy, hôm nay thể hiện cụ thể
nơi một con người có trái tim đầy trắc ẩn, nhạy bén trước mọi đau
khổ long đong của loài người. Con người ấy là Đức Giêsu Kitô,
Đấng Giầu Lòng Thương Xót.
Chỉ mình Đức Kitô mới nói được câu : “Tôi chính là Mục Tử
nhân lành. Mục Tử nhân lành hy sinh mạng sống mình cho đoàn
chiên.” (Ga 10,11)
Các phàm nhân khác, dù vua chúa, quan quyền hay các đấng
bậc nào cũng không một ai dám nói với kẻ dưới quyền mình “Tôi là
người chăn chiên tốt lành”. Bởi vì mọi người chỉ có khả năng yêu
mình và đẩy người khác chết cho mình, mưu cầu danh lợi cho mình,
chà đạp lên anh em. Không ai có khả năng yêu người khác đến thí
mạng sống mình cho họ.
Chỉ một Đức Giêsu, trái tim của Thiên Chúa toàn năng lại chứa
đầy lòng nhân hậu từ ái đối với mọi người tội lỗi, nên Ngài nói nhân
loại : “Tôi là mục tử tốt lành. Tôi hy sinh mạng sống vì đoàn chiên”
(Ga 10,11).
Thời xưa cũng như ngày nay, có những người lợi dụng chức
mục tử Chúa ban để mưu lợi cho bản thân, không màng gì đến nỗi
đau khổ lầm than của đàn chiên. Thiên Chúa đã cảnh cáo những
người lãnh đạo Israel qua tiên tri Ezekiel rằng : “Khốn cho các mục
tử Israel, những kẻ chỉ biết lo cho mình! Nào mục tử không phải
chăn dắt đàn chiên sao? Sữa các ngươi uống, len các ngươi mặc,
chiên béo tốt thì các ngươi giết, còn đàn chiên lại không lo chăn dắt.
Chiên đau yếu các ngươi không làm cho mạnh; chiên bệânh tât các
ngươi không chữa cho lành; chiên bị thương các ngươi không băng
bó; chiên đi lạc các ngươi không đem về; chiên bị mất các ngươi
không chịu đi tìm. Các ngươi thống trị chúng một cách tán bạo và hà
khắc... Bởi các mục tử chỉ biết lo cho mình mà không chăn dắt đàn
11. chiên của Ta nên ta sẽ đòi lại chiên của ta; ta sẽ không để chúng
chăn dắt chiên…” (Ed 34,1tt).
Và Thiên Chúa đã sai Con Ngài đến trong thế gian. Đức Giêsu,
người mục tử duy nhất tốt lành đã có mặt. Khi Ngài nhìn đám dân
chúng thì : “Chạnh lòng thương họ, vì họ bơ vơ vất vưởng như chiên
không người chăn giữ” (Mt 9,36). Ngài đi thâu họp đàn chiên bị các
mục tử trần gian làm tán loạn khắp nơi. Ngài đem về băng bó chữa
lành, bổ dưỡng và chăn dắt chúng bằng tấm lòng yêu thương của
Thiên Chúa, nghĩa là bằng chính máu thịt và mạng sống Ngài (Ga
10,11-15).
Thánh vịnh 23 đã tiên báo về thời hoan lạc của dân Thiên
Chúa, bằng những câu đầy hân hoan phấn khởi như sau : “Chúa chăn
nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi. Trên đồng cỏ xanh rì, Ngài để tôi
nằm nghỉ”.
Là những chiên trong đàn chiên của Đức Giêsu, các Kitô hữu,
từ Đức Giáo Hoàng tới các thành phần dân Chúa khắp nơi, muốn
thốt được những lời yên tâm vững dạ này của thánh vịnh 23, thì phải
nhìn lên mục tử Giêsu.
Vì Đức Giêsu là mục tử tốt lành duy nhất, suốt đời đã phó thác
hoàn toàn cho Ý Cha, để Cha chăn nuôi dẫn dắt. Đức Giêsu nói :
“Lương thực của Ta là Ý Đấng sai Ta” (Ga 4,34). Từ những cơ cực
đau buồn trong tâm hồn, đến sự trần truồng tủi nhục nơi thân xác. Từ
ngày nhập thể bé thơ máng cỏ đến lúc thương tích đầy mình, cạn hơi
thở trên thập giá. Đức Giêsu vẫn chỉ một niềm “Lạy Cha, xin con
phó thác hồn con trong tay Cha” (Lc 23,46).
Từ sự chết vâng phục của một mục tử đã bừng lên sự phục sinh
của tất cả nhân loại tối tăm tội lỗi. Thiên Chúa đã cho Giêsu phục
sinh từ cõi chết và siêu tôn mục tử tốt lành Giêsu làm vua chăn dắt
muôn loài.
Phần chúng ta hôm nay, sống trong thế giới đầy những bất trắc
bất ổn. Xăng lên giá, điện lên giá, mọi thứ theo nhau lên giá, mỗi
đồng lương là không lên, và đạo đức lại đang có chiều đi xuống.
Cuộc sống càng lúc càng khó khăn : ốm đau, bệnh tật, thiếu cơm,
thiếu áo, thiếu công ăn việc làm, thiếu thốn đủ thứ… mà muốn nói
lên câu thánh vịnh 23 : “Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng thiếu thốn
chi” thì phải đón nhận Đức Giêsu Kitô vào đời mình. Chỉ “nhờ
12. Người, với Người, trong Người”, chúng ta mới sống và nói lên được
lời tuyệt diệu này trong sự bình an khôn tả và niềm cậy trông vô bờ
bến vào Thiên Chúa, Đấng giầu lòng xót thương.
Hôm nay, Đức Giêsu Đấng chăn chiên tốt lành đang nhìn
những nỗi khó khăn vây quanh chúng ta và nói : “Lòng các con đừng
xao xuyến ! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy!” (Ga 14,1). Và
người mục tử có lòng thương xót đó mời gọi ta đáp lại bằng cả tấm
lòng : “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa!”
Tín thác là thế nào ? Thưa là tin tưởng, phó thác, cậy nhờ và
đón nhận Đức Giêsu vào đời mình. Nếu không tin tưởng tuyệt đối
vào Đấng chăn dắt mình là Đức Giêsu Kitô, mà chỉ tin vào sức mạnh
cũa tiền bạc, vào mánh lới chạy chọt quen biết của mình, chỉ cậy dựa
vào những người có chức vị thế lực trong đạo cũng như ngoài đời,
như thể những tạo vật ấy có phép màu vạn năng, có thể đem lại hạnh
phúc cho hồn xác mình, thì sẽ rơi vào bế tắc khủng khiếp, như số
phận những con chiên tự mình đi riêng lẻ trong sa mạc. Nó sẽ chết
đói, chết khát và bị sói rừng phanh thây.
Lạy Chúa Giêsu, người mục tử có lòng thương xót, Đấng chăn
chiên tốt lành của con, dù trong hoàn cảnh nào, vui sướng hay khổ
đau, ngọt bùi hay cay đắng, hy vọng hay tuyệt vọng, con chỉ nhìn lên
Chúa và cậy nhờ một mình Chúa với lòng hân hoan cảm tạ mà ca
ngợi Chúa với niềm xác tín rằng : “Chúa chăn nuôi tôi, tôi chẳng
thiếu thốn chi. Trên đồng cỏ xanh rì Ngài để tôi nằm nghỉ…”
Amen.
===============================================
13. CHO EM
Cho em xâu chuỗi này hồng,
Để em kể mãi về lòng Chúa thương.
Cho em xâu chuỗi diệu thường,
Kể thương kể khó trên đường em đi.
Cho em xâu chuỗi thầm thì,
Gọi ân, gọi nghĩa chỉ vì Ngôi Con.
Cho em xâu chuỗi hạt tròn,
Hạt tin, hạt cậy, hạt dòn mến yêu.
Cho em xâu chuỗi thật đều,
Để em hái lấy thật nhiều xót thương.
Cho mình, cho cả mười phương,
Cho nhà, cho nước trên đường ăn năn.
Cho người hấp hối, tội nhân,
Quay về hưởng phúc thiên ân dạt dào.
người hát rong
kỷ niệm trưa thứ năm
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
NIỀM VUI PHỤC SINH
C
Con người nhìn ?
14. Lòng con người
!
-
-
C nhân trần
!
Tảng đá lăn, tảng đá đã lìa xa
Lòng Thương Xót đổ tuôn trào hồng phúc
Cho thế nhân hưởng cõi phúc ơn lành
Mãi đời này cho con người tín thác.
ketoidoJD.
Phục Sinh NămThánh
+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++
15. CHÚA XÓT THƯƠNG ĐỨA BÉ BỊ BỎ RƠI
“Đến hẹn lại lên”, điểm hẹn Giêsu nhà thờ Chí Hòa mỗi chiều
thứ năm có sức thu hút kỳ lạ. Ai muốn nói sao thì nói, số người hành
hương về đó hàng tuần càng ngày càng đông, giờ cầu nguyện và
thánh lễ mỗi lúc mỗi sốt sắng và sinh động. Chúa đã chọn nơi này để
“thi ân giáng phúc”, cộng đoàn chỉ biết mở lòng đón nhận ân sủng
trào dâng từ đại dương bao la Lòng Chúa Xót Thương với niềm tri
ân cảm tạ.
Chiều thứ năm 18-03-2010, cộng đoàn họp mừng lễ Thánh
Giuse, bạn trăm năm Đức Maria, và món quà vị quan thầy các gia
trưởng trao tặng là một chứng nhân “Lòng Chúa Xót Thương Em Bé
Bị Bỏ Rơi”.
Tuấn Anh là em bé bị bỏ rơi từ lúc
lọt lòng mẹ, nay đã được 9 tuổi, với đôi
mắt sáng, khuôn mặt đẹp và nụ cười
tươi, có điều là em chỉ ngồi chứ không
đứng được trên đôi chân của mình. Chắc
chắn không phải tình cờ, mà do ý Chúa
sắp đặt, vì giữa bao nhiêu ngàn người
chen nhau chật kín nhà thờ, em vẫn “xí”
được chỗ ngồi ngay trước cung thánh để
người linh mục lãng tử trông thấy và
ngẫu hứng mời em lên làm chứng cho
Tình Yêu và Lòng Thương Xót Chúa.
“Em nào có tội tình chi?” vậy mà
phải sinh ra trong một hoàn cảnh thật éo
le. Mẹ em chỉ là một cô bé mới 15 tuổi, mang thai em cách…bất đắc
dĩ! Tuổi trẻ non dại bồng bột, yêu cuồng sống vội, kết quả là bào
thai… vô thừa nhận. Cha em đã trốn tránh trách nhiệm, bỏ rơi em
ngay khi em còn trong trứng nước. Người mẹ chưa đến tuổi thành
niên, cưu mang em được ít ngày rồi cũng bỏ em ra đi biền biệt. Lòng
Chúa thương xót không bỏ rơi “đứa con bị từ chối” này. Chúa đã
trao em cho bà ngoại chăm sóc. Em sống sót là nhờ sự bao bọc của
bà ngoại. Đúng là “cháu bà nội, tội bà ngoại” ! Sống lây lất đến 8
16. tháng tuổi, em bị cơn sốt bại liệt lấy đi sự hoạt động của đôi chân.
Từ đó em chỉ còn đi đứng trên đôi chân của bà ngoại mà thôi!
Trong hoàn cảnh cực kỳ khó khăn ấy, em được một ơn lạ lùng.
Lên 5 tuổi, không được cắp sách đến trường như các bạn, chỉ mày
mò học ở nhà với bà ngoại, thế mà em vẫn biết đọc, biết viết, còn
biết cả tiếng Anh nữa. Cả cộng đoàn hôm ấy vừa khóc vì xúc động
trước hoàn cảnh ngặt nghèo của em, vừa cười vui khi em ngọng
nghịu hỏi linh mục lãng tử mấy câu tiếng Anh : “How are you? How
old are you?” Rồi nhoẻn miệng cười đáp lại cũng bằng tiếng Anh :
“I’m fine”…
Đã nghèo lại gặp cái eo. Chỗ dựa duy nhất của cậu bé bại liệt là
bà ngoại cũng bị lấy đi nốt. Bà ngoại bị bắt vào tù. Em thực sự bơ
vơ. Chúa giầu lòng thương xót vẫn không bỏ rơi “đứa con bị từ bỏ”.
Một người bạn thân của bà ngoại đã mở lòng cưu mang em. Trong
cuộc đời này có những sự gặp gỡ thật lạ kỳ, chỉ có thể hiểu được khi
dìm mình vào đại dương của lòng xót thương. Em ở mãi tận Đắc Lắc
xa xôi, được người bạn của bà ngoại ở vùng Trị An đem về nuôi, rồi
do sự giới thiệu của người bạn, bà dẫn em đến nhà thờ Chí Hòa, để
cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa cho em.
Bà đưa em đến để “xin ơn”, nhưng Chúa lại dùng em để “ban
ơn”. Chúa đưa em đến để làm chứng cho mọi người thấy “dù thế nào
đi nữa, lòng thương xót của Chúa vẫn không bỏ rơi bất cứ một linh
hồn cô độc nào” và “Có người mẹ nào quên được đứa con thơ của
mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau. Cho dù
nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ” (Is
49,15). Với nụ cười tươi, hồn nhiên ngây thơ, không buồn cho số
phận, không trách cha mẹ đã bỏ rơi mình, khi được hỏi mơ ước gì,
Tuấn Anh trả lời thật đơn giản nhưng với một niềm tin mãnh liệt
:“Con muốn được đi lại như mọi người”. Hỏi tiếp khi đi lại được
bình thường em sẽ làm gì. Đôi mắt trong veo, nhìn về phía trước, em
dệt mơ ước : “Con sẽ đi tu, làm cha, để thi hành ý Chúa.” Cả cộng
đoàn ồ lên ngỡ ngàng. Chính Chúa nói trong em! Em chỉ mơ ước
bước đi được trên đôi chân của mình. Một ước mơ thật đơn giản mà
bao người đang có nhưng không cảm nhận đó là hồng ân Chúa ban.
Nhiều khi ta chỉ biết cảm ơn người đã tặng ta đôi giầy, mà chẳng bao
giờ cảm ơn Đấng đã cho ta đôi chân để đi giầy! Đúng thế không?
17. Hỏi được Xưng tội Rước lễ chưa? Em trả lời chính xác không
cần suy nghĩ: “Con được Rước Lễ Lần Đầu ngày 22-10-2009.” Thật
ngỡ ngàng cho tôi và nhiều người. Tôi chợt xấu hổ, nếu có ai hỏi tôi
về ngày ấy, chắc chắn là tôi không nhớ được, bởi lẽ tôi không cảm
nhận được dấu ấn của ngày đáng nhớ ấy. Có lẽ vì được luôn bơi lội
trong đại dương bao la của lòng thương xót Chúa cho nên tôi đã coi
thường ân huệ của Chúa. Đúng là “Quen quá hoá nhàm”, “Gần Chùa
gọi bụt bằng anh”! Từng giây từng phút, đón nhận ơn Chúa mà tôi
coi như một điều tự nhiên, tôi quên ghi nhớ, quên cảm tạ. Chiều nay,
Tuấn Anh - em bé 9 tuổi tật nguyền bị cha mẹ bỏ rơi, được Chúa sử
dụng như một chứng nhân cho mọi người thấy rõ lòng Chúa xót
thương không bỏ rơi bất cứ ai, để nhắc nhở tôi biết trân trọng những
ân huệ Chúa ban với tâm tình cảm tạ tri ân.
Trước khi được bế về chỗ ngồi, với giọng nói còn ngọng nghịu,
em xin hát bài “Mẹ Nguồn Cậy Trông”. Cậu bé đưa cộng đoàn đi từ
ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Có ai tin được trong hoàn cảnh
ngặt nghèo ấy, con người nhỏ bé tật nguyền đáng thương ấy, với
giọng hát không tròn lời ấy lại cất tiếng xác tín rằng “Mẹ nguồn cậy
trông, chưa thấy ai xin Mẹ về không…” Cả cộng đoàn chìm trong
thinh lặng, thì thoảng đâu đó có tiếng nấc, tiếng xụt xùi, có những
đôi mắt đỏ hoe, có những bàn tay đưa lên lau ngấn lệ…
Hằng tuần vào mỗi chiều thứ năm, cộng đoàn Lòng Thương
Xót Chúa xứ Chí Hòa đã từng chứng kiến rất nhiều người được ơn
chữa lành phần hồn phần xác. Chúa đã gửi Tuấn Anh đến như một
lời nhắc nhở về ân huệ Chúa ban mà đôi khi ta lãng quên, và như
một lời chứng về niềm tín thác vào lòng Chúa xót thương. Mầm tin
yêu từ cậu bé 9 tuổi đã gieo vào lòng mọi người trong buổi chiều ấy
rồi sẽ nẩy mầm, sinh hoa kết trái…
Xin ánh sáng Phục Sinh của Chúa chiếu tỏa trên chúng con, để
chúng con nhận ra những hồng ân Chúa ban trong từng hoàn cảnh,
từng phút giây của đời sống mỗi người mà ngợi khen lòng thương
xót Chúa. Amen.
Phượng Hồng
Lễ Thánh Giuse 19-03-10
@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
18. CHÚA XÓT THƯƠNG NGƯỜI NGOẠI ĐẠO
Thưa cha,
Hôm nay con viết
lá thư này đến với cha
như một lời cảm tạ Chúa
và Mẹ Maria, đồng thời
cũng là một lời chia sẻ
chân thành gởi đến những
ai chưa được ân phúc như
gia đình con. Con mong
những người đau khổ, bế
tắc như con và những
người đau khổ hơn con nhận biết Chúa, phó thác tin cậy nơi Chúa để được
ân phúc như con. Có thể ơn phúc Chúa dành cho con không lớn lao như
những ơn phúc Chúa đã ban cho người khác, nhưng đối với con, tất cả
những gì Chúa làm cho con trong những ngày qua thật là đại phúc. Chúa
đã vực con dậy, giải tỏa mọi bế tắc của chính con và gia đình con.
Con là Ngọc Hoàng Anh, chồng con là Lê Quang Minh, cả hai chúng
con sinh năm 1974. Chúng con có đứa con trai 5 tuổi, tên cháu là Lê Hưng
Thịnh. Gia đình con hiện ở số 3/23 Nguyễn Thái Sơn-P.13-Q.Gò Vấp. Con
là người ngoại đạo, gốc là gia đình đạo Phật, lấy ngay thẳng thật thà làm
kim chỉ nam trong cuộc sống.
Trước khi đến cầu nguyện “Lòng Thương Xót Chúa” ở nhà thờ Chí
Hòa mỗi chiều thứ năm, suốt hơn 2 năm trời, con sống trong lo lắng, khắc
khoải, bế tắc và bị chứng bệnh viêm xoang mũi mãn tính hành hạ liên tục.
Con đã chạy vái tứ phương tám hướng để cầu xin, nhưng vẫn chỉ mòn mỏi
đợi chờ mà không có kết quả. Công việc kinh doanh của con rất nhỏ, chỉ là
một cái quán nước, nhưng đó là tất cả vốn liếng và nguồn sống của gia
đình. Trong lúc bế tắc chồng chất bế tắc, cô bạn của con ở Bình Thạnh rất
lo cho tình cảnh của con, đã mách bảo con chạy đến “Lòng Thương Xót
Chúa” tại giáo xứ Chí Hòa mỗi chiều thứ năm. Nghe lời chị, con đã đến
“Lòng Thương Xót Chúa” với tất cả thành tâm.
Khi đến nơi, con bỡ ngỡ ngạc nhiên vì thấy quá đông người thành
kính nguyện cầu giữa trưa nắng chang chang như thế. Chắc là họ nhận
được nhiều ơn lành từ trên cao nên mới đến đông như vậy. Chiều hôm đó,
con hoà mình với mọi người trong cộng đoàn khấn nguyện theo sự hướng
dẫn của cha.
19. Lạ lùng thay! Chỉ hơn 3 tiếng sau buổi cầu nguyện, ơn phúc đầu tiên
mà con nhận được là con sang được quán, cắt được cái gánh nặng, giải tỏa
được bế tắc mà con hằng cầu mong.
Chính ngày con nhận được ân phúc là ngày đã làm con thay đổi nhận
thức của mình. Con nhận ra Chúa không khinh rẻ đứa con ngoại đạo này.
Chúa chấp nhận tất cả những lời con cầu xin khẩn thiết chân thành. Từ đó
đến nay con chia sẻ niềm vui đó cho nhiều người, mách bảo cho tất cả
những ai con gặp về ân phúc đó. Con liên tục tham dự chương trình thứ 5
hàng tuần tại nhà thờ Chí Hòa. Liên tiếp 7 tuần cầu nguyện, con lại được
nhiều ơn phúc khác nữa. Sau đây con xin chia sẻ những ơn mà con nhận
được.
1. Ơn phúc thứ nhất: Con xin Chúa giúp con giả tỏa những bế tắc
trong kinh doanh. Con suy sụp vì thua lỗ và sự bất tín của người cộng tác.
Con đã cầu xin sang nhượng được quán. Sự thành khẩn của con đã được
Chúa nhận lời. Ơn phúc này chính là niềm tin vực con dậy để đi tiếp.
2. Ơn phúc thứ hai: Chỉ sau 3 ngày đến với Lòng Thương Xót Chúa,
con đã tìm được chỗ ở sinh hoạt thuận tiện cho gia đình.
3. Ơn phúc thứ ba: Lần đầu tiên đến với Lòng Thương Xót chúa,
ngay lập tức con hết bệnh viêm xoang mãn tính, căn bệnh này đã đeo đẳng
con suốt 15 năm trời rồi. 15 năm qua con đau đớn khó chịu lắm. Trước kia,
cứ 3 tháng con phải đi bác sĩ định kỳ để chữa trị, nhưng mỗi ngày mỗi tồi
tệ hơn. Thế mà bây giờ căn bệnh mãn tính đã hết hẳn.
4. Và ơn phúc lớn nhất mà con nhận được là bây giờ con sống trong
niềm tin, sống trong an bình, khỏe mạnh và vui vẻ…
Ước mong của con là làm sao để người chồng của con có được niềm
tin vào Chúa và Mẹ Maria, có được an vui như con hiện nay. Con xin cha
và cộng đoàn góp lời cầu nguyện để một ngày gần đây, cả con, chồng con
và con con được trở thành những thành viên trong gia đình của Chúa.
Người con ngoại đạo
Hoàng Anh
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^
20. CHÚA XÓT THƯƠNG NGƯỜI HIV
Thưa cha và cộng đoàn,
Con tên là Nguyễn Thị Viên, lập gia đình năm 1993, được tất
cả 3 người con. Năm 2003 chồng con phát bệnh qua đời vì bị dính
HIV. Tám tháng sau, đứa con trai 3 tuổi cũng bị chết vì căn bệnh
này. Gia đình lúc này chỉ còn lại ba mẹ con. Khốn thay, chính con và
đứa con út cũng mắc phải căn bệnh thế kỷ. Những người thân và bà
con lối xóm biết con mắc phải căn bệnh này, ai cũng xa lánh. Con bị
cô lập, buồn tủi nhục nhã cho nên chẳng còn muốn sống nữa.
Nhìn lại cuộc đời mình,
phải thú thật là con có một quá
khứ chẳng tốt đẹp gì, cũng xứng
với tội mình phải chịu. Bao nhiêu
năm con ăn chơi sa đọa, nhiều
lúc đã quên mất Chúa, bỏ không
đi lễ ngày Chủ Nhật. Tới tháng 3
năm 2009, con phát bệnh. Căn
bệnh quái ác hoành hành con suốt
2 tháng, sốt triền miên. Chịu
không nổi, con đi nhà thương
khám bệnh, bác sĩ cho biết con bị
HIV thời kỳ cuối rồi, chẳng còn
sống được bao lâu nữa. Khi chụp
cắt lớp, bác sĩ cho biết trong
bụng con có một ổ hạch. Lúc đó con quá yếu, không có sức để mổ,
chỉ uống thuốc cầm chừng, sống được ngày nào biết ngày đó thôi.
Nghe vậy, bố con mời cha đến cho con sức dầu, xưng tội và rước
Chúa như của ăn đàng. Con thấy mình không còn sức sống nữa…
Thế nhưng, lòng Chúa thương xót không bỏ rơi ai bao giờ. Con
có người cô rất thương cháu, cứ khóc và tìm mọi cách để cứu cháu.
Cô đã nhờ hội Lòng Thương Xót Chúa đến nhà thương cầu nguyện
cho con. Lúc đó con chẳng biết người ta đọc kinh gì, vì từ bé đến lớn
con chưa được nghe qua. Con nhớ lúc đó là 3 giờ chiều ngày thứ
năm. Khi nghe đọc chuỗi kinh đó xong, con cảm thấy như có ai đó
đã lấy hết nỗi đau đớn trong con, sự chết không còn đe dọa con nữa.
21. Khoảng một tiếng sau, con đã dứng dậy đi được. Mọi người trong
phòng đều hết sức ngạc nhiên. Họ không hiểu chuyện gì đã xảy ra
với con. Sáng thứ sáu, sau khi siêu âm, bác sĩ cho con xuất viện.
Từ lúc đó con mới nhận ra nếu không có Chúa thì con đã chết
từ lâu rồi. Lòng Thương Xót Chúa thật bao la, cao cả biết dường
nào. Con về nhà chỉ nghĩ đến Chúa và Mẹ Maria. Cũng từ lúc đó con
được các chị dắt đến cầu nguyện và tham dự thánh lễ Lòng Thương
Xót Chúa mỗi chiều thứ năm tại nhà thờ Chí Hoà. Con được ơn quay
trở về với Chúa. Rồi sức khoẻ con hồi phục dần. Chúa đã cứu con cả
phần hồn lẫn phần xác.
Chúa không chấp tội con, mà lại còn “chiều” đứa con tội lỗi
này nữa. Con ước ao được đi Tàpao. Sau 15 ngày, con đã được đi.
Ba mẹ sợ con không đủ sức để leo lên tới đỉnh núi. Nhưng như có
một phép mầu kỳ diệu, vừa leo núi, con vừa cầu nguyện: “Mẹ ơi, Mẹ
thêm sức cho con để con được đến với Mẹ một lần.” Và con đã leo
lên được 450 bậc thang để đến với Me. Đứng dưới chân tượng đài
Mẹ, con khấn xin Mẹ thêm sức mạnh cho con luôn vững tin vào
Chúa.
Hiện nay con đã khỏe mạnh lại và làm ăn bình thường. Con đã
có thể chạy xe một mình từ Long Thành lên tới nhà thờ Chí Hòa để
tham dự thánh lễ mỗi chiều thứ năm. Con thấy có nhiều người làm
chứng nhân của Chúa, nên con ao ước cũng được làm chứng nhân
cho Chúa. Chứng nhân của “Lòng Thương Xót Chúa trên người
HIV”.
Kể từ khi quay về với Chúa, cuộc sống con đã tiến triển rất
nhiều. Con sống bình an, tự tin, vui vẻ, không còn mặc cảm nữa.
Mọi người cũng không còn e ngại xa lánh con như trước. Con đã có
thể hội nhập với cộng đồng, không bị cô lập lẻ loi, cũng không còn
sợ cái chết nữa. Chính niềm phó thác vào Lòng Chúa Xót Thương đã
cho con được tái sinh thành con người mới trong Chúa Giêsu.
Xin cha và cộng đoàn cầu nguyện cho con và con gái con cũng
như mọi người trên thế giới thoát khỏi căn bệnh thế kỷ này.
Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa.
Đứa con được tái sinh
*******************************************************
22. CHÚA XÓT THƯƠNG NGƯỜI PHỤ TÌNH
Một chiều mưa
như trút nước của miền đất
đầy nắng gió. Đó là cái
ngày đánh dấu lần đầu tiên
tôi quen anh. Thấm thoát
cũng đã ba năm, tôi những
tưởng tình yêu đó không
bao giờ xa cách. Thế mà!
Cuộc đời này có gì là
không thể xảy ra. Một buổi
chiều, anh đưa tôi vào một
quán cafe thật yên tĩnh và
thơ mộng có dòng thác nhân tạo cất lên tiếng róc rách như lời tâm sự của
đá. Anh buồn buồn nói lời tạm biệt vì phải theo gia đình đi định cư ở Mỹ.
Những giọt nước mắt cay xè bắt đầu rơi. Tôi như chết lịm đi, nhưng
rồi cũng phải chấp nhận sự thật. Tôi tiễn anh ra phi trường mà lòng chất
chứa nỗi buồn, ngổn ngang tâm sự.
Đã hai tháng trôi qua từ ngày anh tạm biệt tôi nhưng sao trong tôi
vẫn còn cái cảm giác trống rỗng, thiếu vắng như những ngày đầu xa anh.
Tôi biết anh đang vất vả gầy dựng cơ nghiệp để có điều kiện bảo lãnh tôi
qua đoàn tụ bên anh…
Trong lúc cô đơn trống vắng đó, tôi quen một anh chàng bên cạnh
lớp. Lúc đầu tôi chỉ muốn tìm một ai đó để khỏa lấp nỗi trống vắng. Nào
ngờ mối quan hệ ấy ngày càng tiến xa hơn. Và trong phút yếu lòng, tôi đã
ngã vào vòng tay người bạn mới mà quên đi mối tình đầu với anh tưởng
chừng như không gì có thể thay thế được.
Mỗi tháng ở bên Mỹ anh cặm cụi làm để gởi về cho tôi tiền học phí,
tiền tiêu vặt… Thế nhưng anh đâu biết tôi đang sử dụng những đồng tiền
mồ hôi nước mắt ấy chi vào việc “tình phí” cho người yêu mới. Tôi dường
như cuồng si trong tình yêu mới mẻ này. Tôi là người chi trả mọi chi phí
thuê nhà, sinh hoạt, sắm sửa, ăn uống…Tôi không hề biết người bạn trai
mới này đang lợi dụng tôi. Con ma dục vọng, ham mê xác thịt đã làm tôi
mờ mắt, không còn biết phải quấy gì nữa.
Sau hai năm trời xa cách, anh trở về quê hương tìm người tình cũ.
Tôi vội vàng chia tay người bạn trai mới mà không nghĩ đến hậu quả đau
lòng sẽ xảy ra. Anh về được ba ngày thì phát hiện ra tôi đã lừa dối anh suốt
23. hai năm trời vắng mặt. Chính người bạn trai mới đã tìm đến anh và nói hết
sự thật. Hắn còn đưa cho anh đọc những bức thư tình tứ mà chúng tôi viết
cho nhau, những tấm hình chụp chung giữa tôi và hắn, rồi cả những bức
thư tôi nhắn gởi tiền cho hắn suốt hai năm qua. Lúc này tôi chỉ muốn hắn
chết quách đi cho rồi, nhưng sự thật vẫn là sự thật...
Anh chết lặng đi từ giây phút đó và quyết định về lại nước Mỹ không
một lời từ biệt, chỉ gởi tin nhắn lại : “Tôi thất vọng về cô. Tôi yêu cô biết
dường nào thế mà cô đã phụ tình tôi. Tôi không bao giờ tha thứ cho cô "
Đọc xong bản tin, tôi lạnh hết người. Đúng, tôi là kẻ phụ tình. Tôi đã
tự mình đánh mất tất cả. Tôi căm hận bản thân mình, và không còn muốn
sống thêm một ngày nào nữa. Cho dù lấy hết nước sông Hằng cũng không
thể nào rửa sạch tội lỗi của tôi. Từ đó ý nghĩ "tự sát" luôn nổi dậy trong
tôi...
Một buổi chiều, trong tâm trạng tuyệt vọng, tôi tiến dần ra bờ sông,
đến cái ngãng của sự sống và chết. Chỉ một phút nữa thôi, tôi sẽ trầm mình
xuống giòng sông kia để không còn bị dằn vặt đau khổ nữa. Những điều đó
luôn là ý nghĩ của những người tội lỗi như tôi. Chợt một cánh tay kéo tôi
lại : "V. phải không ? Sao lại đứng gần mép cầu vậy?" Tôi cố giật tay cô
bạn ra và định nhảy xuống giòng nước đang cuồn cuộn chảy. Cô bạn ôm
chặt lấy tôi, cố hết sức giữ tôi lại. Sau một hồi vùng vẫy, tôi mệt lả, nằm
vật xuống đất, bật khóc và bắt đầu tâm sự.
Cô bạn đã hiểu chuyện gì xảy ra với tôi. Cô bảo tôi : “Mình hiểu tâm
trạng của bạn rồi. Lên xe đi. Mình đưa bạn đến nơi này. Hy vọng bạn sẽ
tìm được lối thoát.” Tôi thẫn thờ bước lên xe, trong đầu vẫn còn vương vấn
ý định nhảy xuống sông tự vẫn… Xe chạy loanh quanh thành phố, đến
quận Tân Bình, vào đường Bành Văn Trân.
Tôi nhớ hôm đó là chiều thứ năm, con đường tấp nập người qua kẻ
lại như đang trẩy hội. Xe dừng lại, tôi nhìn xung quanh, mọi thứ thật xa lạ
với mình. Ngước nhìn lên cổng, thấy tấm bảng đập vào mắt tôi hàng chữ
"Nhà Thờ Chí Hòa". Tôi là người ngoại đạo mà cô bạn dẫn tôi đến nhà thờ
làm gì? Cô bạn nắm tay tôi dắt vào trong sân nhà thờ. Trước mắt tôi một
cảnh tượng thật lạ lùng. Dưới cái nắng chói chang, người người kéo nhau
đến như nước chảy. Họ đông như thế mà không chen lấn, xô đẩy, la lối.
Nét mặt thanh thản, nghiêm trang trật tự, kẻ trước người sau hàng hàng lớp
lớp thành kính giang tay nguyện cầu mặc cho cái nắng như thiêu như đốt.
Tôi ngơ ngác chưa hiểu như thế nào thì được cô bạn giải thích : “Mỗi chiều
thứ năm bà con lương giáo kéo đến đây cầu kinh đông lắm. Họ cầu khấn
Lòng Thương Xót Chúa đó. Nhiều người buồn sầu đau khổ thất vọng như
24. bạn xin được ơn đấy. Bạn đến cầu khấn đi!" Tôi vẫn còn hơi chút nghi
ngại... trầm ngâm một lúc.
Bên trong ngôi thánh đường phát ra một giọng nói của ai đó lúc trầm
lúc bổng, nghe thôi mà đã thấy gần gũi. Thật sự mà nói tôi đã bao giờ nghe
giảng đạo đâu. Tôi tưởng việc đó chỉ dành cho người trong đạo mà thôi.
Ấy thế mà chiều hôm đó, một con người chưa biết đạo là gì đã phải trầm
ngâm nhìn lại mình sau bài giảng đó. Hỏi ra tôi mới biết đó là một linh
mục với biệt danh là "Lãng tử". Những lời gợi ý của vị linh mục đó giúp
tôi gần gũi với mọi người hơn sau những câu chào hỏi, những cái bắt tay
thân thiện. Quan trọng hơn hết là bài giảng đã mở rộng tâm hồn tôi, giúp
tôi thấy được giá trị của mình và biết quý trọng sự sống hơn.
Tôi ra về như người về từ cõi chết. Tâm hồn bình an, tôi cảm thấy
dường như mình được sự ưu ái của Thiên Chúa quá nhiều. Chính từ hôm
đó, Ngài hoán cải tôi trở nên một con người mới . Tôi bắt đầu biết tha thứ
cho bản thân mình, tha thứ cho những ai làm tôi buồn lòng. Tôi thầm hứa
với Ngài sẽ sống tốt hơn để bù lại những tháng ngày tội lỗi. Quả thật Lòng
Thương Xót Chúa không bao giờ vơi cạn, Ngài đã hy sinh thân mình mà
cứu chuộc những người tội lỗi như tôi. Ngài luôn giang tay đón mời những
ai có lòng sám hối. Cũng nhờ ngày thứ năm ấy mà tôi biết được đã gần vào
Mùa Phục Sinh, ngày mà Chúa chết đi để dành lại cho tôi và biết bao người
sự sống.
Tôi cũng đã chết đi và hôm nay cũng đã được Phục Sinh cùng Ngài
với một con người mới, một tâm hồn mới, không còn vương vấn bụi bẩn
của quá khứ. Tuy tôi là người ngoại đạo nhưng Ngài không hề xem tôi là
người xa lạ. Trong trái tim Chúa, tôi vẫn có được một chỗ nghỉ ngơi. Lòng
Chúa xót thương vẫn dành cho tôi, một người phụ tình.
BV- Đứa con tội nghiệp
””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””””
CHÚA XÓT THƯƠNG
NGƯỜI XÌKE
Đ ầu thư con chúc cha luôn tràn
đầy ân sủng và bình an của Chúa Giêsu
và Mẹ Maria. Con cũng chúc cho anh chị
em trong Đội Quân Áo Xanh sức khỏe
thật tốt, vượt qua mọi thử thách trở ngại
để đến với những người có hoàn cảnh
25. khó khăn trong cuộc sống, nhất là những người ở vùng sâu vùng xa.
Thưa cha, khi nhận được lá thư này có lẽ cha ngạc nhiên lắm. Cha sẽ
tự hỏi: Con ở đâu? Con làm gì? Con là người như thế nào? Tại sao con lại
viết thư cho cha?
Thú thật với cha, con là một người có đạo và cũng là một kẻ tội lỗi.
Cũng lâu lắm rồi, từ khi bắt đầu chơi ma túy, con không đi xưng tội, không
đi lễ. Lúc nhỏ, con cũng được học Giáo Lý như bao đứa trẻ khác, cũng sốt
sắng đi lễ. Nhưng khi lớn lên, những cuộc vui chơi, những đam mê bồng
bột của tuổi trẻ đã đẩy con xa đường lối của Chúa. Con đã đi đường lối của
con. Con đường đầy xa hoa cám dỗ của trần thế này. Và rồi cái giá phải trả
là những năm tháng trẻ tuổi phải sống trong vòng lao lý.
Thưa cha, năm nay con đã 27 tuổi, cái tuổi mà lẽ ra phải chín chắn,
có tương lai sự nghiệp, sống có ích cho gia đình và xã hội. Thế nhưng,
buồn thay! Bản thân con thì hoàn toàn trái ngược. Đã 8 năm con phải trải
qua biết bao nhiêu buồn vui, cay đắng trong trường cải tạo. Đôi lúc con
cảm thấy bế tắc và chán nản. Những nỗi niềm, những tâm sự không biết
bày tỏ cùng ai. Cha mẹ, anh em đã khuyên nhủ con hết lời, thế nhưng chỉ
được một thời gian ngắn, con lại trở về đường cũ, lại trở thành kẻ nghiện
ngập, trộm cắp, rồi lại trở vào trại.
Cha ơi! Tội lỗi con thật là lớn phải không cha? Ngày nào cũng vậy,
đúng 8 giờ tối mẹ con đi đọc kinh ở nhà thờ Chí Hòa, dâng đứa con hoang
đàng này lên cho Mẹ và Chúa, mong con trở về với đường lối và ánh sáng
của Chúa. Mỗi chiều thứ năm, mẹ vẫn đi nhà thờ Chí Hoà khẩn cầu Lòng
Thương Xót Chúa cho con. Lòng tin của con thật yếu kém, có mắt mà như
chẳng thấy, có tai mà không nghe. Thế nhưng Chúa vẫn yêu thương và ra
tay cứu độ con. Tại đây Chúa đã gửi đến cho con một người bạn cùng cảnh
ngộ với con. Bạn ấy đã cho con mượn những quyển sách thật hay. Thú thật
với cha, lúc đầu con cũng chẳng thấy hứng thú gì lắm. Nhưng mà càng đọc
thì càng thấy hay. Con thích nhất là đọc Tập San “Nhờ Mẹ Đến Với Chúa”
của cộng đoàn cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa và Đức Me xứ Chí
Hòa. Đọc những bài viết “Lời Mời Gọi Trở Về” của cha, rồi những trải
nghiệm của anh chị em trong Đội Quân Áo Xanh khi đến những vùng đồi
núi xa xôi hẻo lánh, chia sẻ những món quà ấm áp tình người, con thật sự
xúc động. Con nhận ra rằng trong cuộc sống này có rất nhiều điều tốt, điều
hay mà con cần phải học. Nghĩ lại con cảm thấy mình thật là xấu hổ. Tại
sao những anh chị em trong Đội Quân Áo Xanh, có nhiều người cũng đồng
trang lứa, hoặc lớn, hoặc nhỏ hơn con, mà họ dám hy sinh những cuộc vui
chơi của tuổi trẻ để dấn thân đi phục vụ người khác, còn mình lại phí tuổi
trẻ vào những cuộc chơi vô bổ. Họ làm việc một cách vô vị lợi, không suy
26. nghĩ thiệt hơn, chỉ mong sao xã hội này sẽ không còn những mảnh đời bất
hạnh, cơ nhỡ. Con xin cảm ơn Mẹ Maria và Thiên Chúa đã ban cho thế
giới này những người như vậy, để con chiêm nghiệm lại bản thân con.
Thưa cha, hôm nay con mạo muội gởi đến cha lá thư này. Con biết
cha rất bận, nhưng xin cha hãy dành chút thời gian để cho con được chia sẻ
những cảm nghiệm của con. Con cũng xin cha hãy chỉ cho con một hướng
đi đúng như ý muốn của Chúa. Con biết rằng Chúa không bỏ rơi một ai.
Lòng Chúa xót thương cả những người nghiện ngập xì ke tù tội như chúng
con, đúng không cha?
Cuối thư con chúc cha luôn mạnh khỏe. Cầu xin ơn trên gửi đến cha
thật nhiều “Cánh Chim Xanh” để ra đi loan báo Lòng Thương Xót Chúa
cho mọi người, mọi nơi...
Giuse Lê Trung
Phòng 6 khu A TTGDLDXH Phú Đức
xã Đức Hạnh, huyện Phước Long, tỉnh Bình Phước
))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))))
CHÚA XÓT THƯƠNG NHỮNG BỆNH NHÂN
1- “Người Mẹ Ung Thư - Con
Hư Trở Lại”
Kính thưa cha và cộng đoàn,
Cách đây một năm, nhờ
người cháu chồng giới thiệu, con
mới biết được ở nhà thờ Chí Hòa
mỗi chiều thứ năm hằng tuần có
giờ cầu nguyện và thánh lễ kính
Lòng Thương Xót Chúa. Lúc đó
con đang mang căn bệnh hiểm
nghèo là ung thư. Khi vừa mổ
xong, chiều thứ năm con đã đến
nhà thờ Chí Hoà khấn xin Đức
Mẹ cầu bầu cùng Chúa ban ơn
cho con được khỏi bệnh để nuôi dạy con cái, vì con trai con mới
được 4 tuổi.
27. Con tham dự được 3 tuần thì không đi được nữa, vì khi đó con
đang điều trị bằng cách vô hóa chất nên không có sức khỏe. Nhưng
chiều nào lúc 3giờ, con cũng lần chuỗi Lòng Thương Xót Chúa.
Buổi tối vợ chồng con lại cùng nhau lần chuỗi Lòng Thương Xót
Chúa, và con đã được Chúa nhận lời. Chúa đã chữa cho con khỏi
bệnh và cho con trai con ngoan ngoãn.
Trước đây con của con rất cứng đầu và ngang bướng không
chịu nghe lời ai. Vậy mà qua lời cầu nguyện của cha và cộng đoàn,
Chúa đã biến đổi cháu thành một đứa con ngoan ngoãn và hiền lành.
Cả gia đình con, hai bên nội ngoại, ai cũng nhận thấy tính nết cháu
thay đổi thật rõ rệt và lạ lùng. Con cảm nhận được ân huệ Chúa ban
rõ ràng, vì sau khi con tham dự thánh lễ và đọc kinh Lòng Thương
Xót Chúa chỉ khoảng 2 tháng thì đã được Chúa ban ơn.
Tính từ khi con mổ đến nay được hơn 1 năm, sức khỏe của con
rất tốt. Con vẫn đi làm và khỏe mạnh như thường. Con trai con được
5 tuổi, cháu rất ngoan. Con rất muốn đi lễ Lòng Thương Xót ở Chí
Hoà ngày thứ năm mỗi tuần, nhưng con phải đi làm không xin nghỉ
được, con buồn lắm. Tuy nhiên, mỗi ngày gia đình con vẫn lần chuỗi
Lòng Thương Xót Chúa. Gia đình con được bình an mạnh khoẻ hạnh
phúc nhờ biết họp nhau cầu nguyện và phó thác.
Con xin cảm tạ Chúa và Mẹ Maria.
Đứa con của lòng xót thương
M. Vân
2- “Tuổi Teen Bể Thận”
Kính thưa cha và cộng đoàn,
Con của con là Maria Nguyễn Ngọc Diễm Dương năm nay
được 12 tuổi, bị bệnh rất nặng từ đầu năm 2008. Sau nhiều tháng
chữa trị tại bệnh viện Nhi Đồng I, đến ngày 11/03/2009 trung tâm
chẩn đoán y khoa Hòa Hảo xét nghiệm cho biết cháu bị bể thận trái
dẫn đến trào ngược bàng quan niệu quản trái. Con đưa kết quả xét
nghiệm về Bệnh Viện Nhi Đồng I cho các bác sĩ xem. Sau khi hội
chẩn, họ quyết định phải mổ. Các bác sĩ phòng A13 khoa mổ theo
dõi bệnh tình của cháu. Đến ngày 09/06/2009, bác sĩ trưởng khoa
quyết định cho cháu nhập viện để tiến hành xét nghiệm lại rồi mổ
cho cháu.
28. Sau khi nhập viện 1 tuần để làm các xét nghiệm cần thiết cho
bé, bác sĩ cho cháu về tạm 1 tuần rồi lên bệnh viện lại. Con đưa cháu
về nhà, xin cộng đoàn Lòng Thương Xót cầu nguyện cho cháu. Sau
đó con đưa cháu trở lại bệnh viện để bác sĩ súc ruột, tìm rõ chỗ bể để
mổ cho cháu. Kỳ lạ thay, bác sĩ cho biết cháu không bị sao hết và
cho cháu xuất viện vì không tìm thấy vết bể nơi trái thận nên không
tiến hành mổ cho cháu nữa. Cháu về nhà bình an mạnh khoẻ.
Con cảm tạ Lòng Thương Xót Chúa đã cứu cháu.
Người mẹ hạnh phúc
3- “Người Mẹ Viễn Xứ”
Thưa cha và cộng đoàn,
Con là Maria Nguyễn Thị Lan, hiện đang sống ở Mỹ. Con có
bốn đứa con. Đứa con gái đầu và đứa con trai của con mắc bệnh, đi
bác sĩ uống thuốc không giảm lại còn nặng them
Đứa cháu gái con ở Sài Gòn điện thoại qua nói với con mỗi
chiều thứ năm ở nhà thờ Chí Hòa có giờ cầu nguyện và thánh lễ kính
Lòng Thương Xót Chúa, hãy xin cha cùng cộng đoàn ở đó cầu
nguyện cho.
Cách đây 2 tháng, từ bên Mỹ, con có gọi điện thoại gặp cha và xin
cha cùng cộng đoàn khấn cho gia đình chúng con hết bệnh nạn. Lạ
lùng thay, đến hôm nay bệnh của 2 cháu đã bớt được 80%. Con xin
cảm ơn cha và cộng đoàn đã cầu nguyện cho gia đình con. Xin Chúa
ban cho gia đình con khỏe mạnh và có điều kiện để về Việt Nam gặp
cha cùng cộng đoàn.
Nguyện xin Chúa, Mẹ Maria và Thánh Cả Giuse đổ tràn hồng ân
xuống cho cha và cộng đoàn.
Người con xa xứ
Maria Nguyễn Thị Lan
4- “Muôn Điều Kỳ Diệu”
Con tên là Maria Nguyễn Thị Oanh, sinh năm 1958, ở quận
Tân Phú.
Với 51 tuổi đời, có thể nói rằng con đã được Thiên Chúa cho
thấy nhiều sự việc lạ lùng xảy ra trong con. Nếu không nhìn nhận đó
là tình yêu Thiên Chúa dành cho con thì không có cách nào giải
29. thích được, mà con vẫn im lặng chỉ để chiêm nghiệm không nói ra.
Nhưng đến hôm nay, có một sự kiện lớn vừa xảy ra cho con, nên con
không thể không nói ra để tôn vinh danh thánh Chúa.
Tháng 07/2008, con đi siêu âm, được biết bị hai u xơ tử cung
và một u nang buồng trứng 23mm, kết hợp với những rối loại tiền
mãn kinh, con bị rong kinh liên tục 6 tháng. Được bạn bè đồng
nghiệp hết lòng hỗ trợ thuốc men đúng với bệnh nhưng vẫn không
giảm bớt. Bình thường người ta chỉ cần theo dõi 3 tháng sẽ biết phải
mổ hay không, nhưng con phải theo dõi đến 6 tháng.
Vào một buổi chiều thứ năm trong giờ cầu nguyện và thánh lễ
kính Lòng Thương Xót Chúa ở nhà thờ Chí Hòa, khi cha đi rảy nước
thánh trên cộng đoàn, con đã đặt tay lên bụng và thầm nguyện rằng:
“Chúa ơi, con đã chữa thuốc nghiêm túc theo đúng chỉ thị của bác sĩ
suốt 6 tháng nay, nhưng bệnh không thuyên giảm chút nào. Nay con
xin phó thác căn bệnh của con cho Chúa. Nếu đẹp lòng Chúa, xin
Chúa chữa con để tôn vinh quyền năng và lòng thương xót của
Chúa.” Sau khi cầu nguyện và lãnh nhận nước thánh trên đầu, tuy
không có dấu hiệu mạnh mẽ, nhưng con cảm nghiệm một sự êm ái
nhẹ nhàng trong người con.
Kể từ ngày đó con không còn ra huyết nữa. Một tháng mười
ngày sau con đi siêu âm lại, và điều kỳ diệu đã xảy ra. Bác sĩ tuyên
bố con không còn u nang và cả hai khối u xơ cũng biến mất. Bác sĩ
điều trị hỏi con đã uống thuốc gì, con chỉ biết nói rằng do cầu
nguyện Lòng Thương Xót Chúa ở Chí Hòa và Chúa đã chữa con. Dù
vị bác sĩ ấy không có đạo nhưng vẫn chúc mừng con và tin điều con
nói.
Sự việc đó xảy ra như con đã trình bày ở trên, và con biết rằng
Chúa sai con đi làm công tác xã hội, đến với những người vùng sâu,
vùng xa, người dân tộc thiểu số. Có đôi lúc con muốn được đi theo
đoàn công tác của cha, nhưng con ngại không theo được các bạn trẻ
làm bận vướng chân đoàn nên lại thôi.
Chúa ban cho con có một con trai mới 15 tuổi nhưng con trai
con nói rằng mẹ cứ làm điều gì mẹ thích miễn mẹ đừng chết thì thôi.
Và con trai vui vẻ trước mỗi chuyến đi của con.
30. Bây giờ mỗi lần có ai hỏi thăm đến bệnh của con, nếu có thể
được là con say sưa kể cho họ nghe điều kỳ diệu con đã nhận được
nơi Lòng Thương Xót Chúa.
Lạy Chúa, con tín thác vào tình yêu của Chúa. Amen
:::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::::
Bângkhuâng
CHÚA XÓT THƯƠNG MẦM SỐNG
“Tôi đã quen và
trao thân nhầm một
người không được chín
chắn, nên sau khi biết tôi
có thai, anh ta đã nghe
lời gia đình xúi giục phủ
nhận đứa con và không lo
lắng gì cho tôi. Tôi đã rất
đau lòng. Trong tôi đang
mang một mầm sống, một
đứa con vô thừa nhận. Con tôi không được may mắn có tên người
cha trong khai sinh và hoàn cảnh kinh tế của tôi cũng bình thường
không được dư dả cho lắm, tôi phải đi làm sống nhờ vào đồng lương
tháng. Gia đình tôi gồm cha, mẹ, chị và em gái, không ngoại trừ tôi
tất cả đều đau khổ, rơi nước mắt. Tôi đã rất đau lòng và có lỗi với
gia đình, thầm nghĩ sau này sẽ cố gắng nuôi dạy đứa con cho tốt và
không cho bên kia nhận cháu. Giờ cái thai tôi đã đến tháng thứ tám,
tôi mới bình ổn được tinh thần, lạy trời phù hộ cho mẹ con tôi được
bình an, khoẻ mạnh…”
Một hoàn cảnh đi cùng với một câu chuyện kể thật đau lòng.
Một cô gái thôn quê nơi tận cùng đất việt, dị tật bẩm sinh, xiêu vẹo
lẽo đẽo, nặng nề theo sau một cô gái với chiếc gậy dẫn đường. Cả
hai người mò mẫm, lặn lội, hỏi thăm để tìm đến cho bằng được nhà
thờ Chí Hòa vào đúng ngày thứ năm đầu tháng. Cái tính lăng xăng
của thằng giữ cửa, tôi vội lấy hai chiếc ghế mời hai cô ngồi. Lặng lẽ
đi làm tiếp công việc phục vụ, tôi chẳng màng cũng chẳng để ý cho
31. đến khi tiếng vị linh mục “lãng tử” cất vang bài ca nhập lễ cùng cộng
đoàn. Hai vị khách hành hương dự lễ vẫn ngồi đó, chiếc gậy trong
tay cô gái mù đang gõ nhẹ theo nhịp bài hát, tay kia đặt trên vai cô
gái bị khuyết tật, ánh mắt như bỡ ngỡ, lạ lẫm. Với tư thế ngồi đi cầu
nguyện dự lễ “không giống ai”, tôi mạnh dạn đến nói họ ngồi lại
hướng về nhà thờ. Cô gái khuyết tật như nắm cơ hội được tôi phục
vụ lần thứ hai, cô mạnh dạn hỏi: “Có phải cha Long đang hành lễ
không anh? Bao giờ thì em được gặp?...” Được cha giao tiếp nhận
những công việc tương tự như thế này, tôi nhanh nhảu hỏi chuyện và
được nghe cô trút hết nỗi lòng, trút hết những gì ẩn khuất trong gần
tám tháng qua, những tháng ngày của sự nghiệt ngã mà cô đã và
đang vượt qua. Trong nước mắt dàn dụa.
Cô kể tiếp: “Tôi mong những chị em có hoàn cảnh như tôi,
hoặc vì lý do nào đó đơn thân nuôi con sẽ có đủ nghị lực và sức khoẻ
để sống và sống tốt hơn trên đời này.
Một ngày nọ, tôi đọc lại những lá thư tôi viết cho mẹ, những lá
thư tôi từng viết nhưng chưa từng gởi. Trong đó, tôi luôn mong mẹ
một ngày nào đó hiểu cho tôi. Tôi là một đứa con gái đi theo một
hướng riêng. Tôi đã đi ngược dòng để vất vả tìm hạnh phúc... và
điều đó đã làm tôi có lỗi.
Tôi biết, không chỉ riêng tôi mà còn nhiều người bạn như tôi,
cũng đang trằn trọc mỗi đêm, canh cánh bên mình câu xin lỗi mẹ
không biết khi nào nói được. Điều này chợt dấy lên trong tôi một hồi
chuông lạ. Một ý nghĩa xẹt ngang giúp tôi viết nên câu truyện này.
"Tại sao tôi chỉ đọc thấy những lời xin lỗi, những thú nhận đồng tính
của những người con với mẹ, với cha... mà chưa tìm được những
dòng tâm sự của mẹ dành cho con..." và thế là tôi đã viết... Và tôi đã
đi tìm để đến được với tíếng chuông lạ ấy”
Một câu chuyện cô gái khuyết tật mang thai viết như một nhật
ký của một em bé trong bụng mẹ. Sống trong lòng mẹ, cùng ăn cùng
uống, cùng hiểu những gì mẹ muốn. Xin phép cộng đoàn cho tôi
được thuật lại.
“ Trước lời tâm sự của mẹ, mầm sống sẽ yêu mẹ dù mẹ có là gì
đi nữa. Con chẳng biết phải nói thế nào cho mẹ hiểu... hình như mẹ
không biết có sự hiện diện của con. Nơi đây thật tối và ẩm ướt...
nhưng nó ấm, ấm lắm mẹ à. À, giờ thì con biết con là gì rồi. Con là
32. Mầm Sống. Con biết con được sinh ra từ bố và mẹ... và con sẽ là một
sự sống tương lai... còn bây giờ con chỉ mới là mầm mà thôi.
Hôm nay là chủ nhật, một ngày nghỉ. Ai trong đây cũng thích
ngày chủ nhật. Các bạn ấy bảo rằng ngày chủ nhật ít phải làm việc,
vì mẹ rất lười... ngoài những ngày đi làm ra, cuối tuần mẹ chỉ ở nhà
chơi và chơi mà thôi. Mẹ có thói quen nằm soãi người đọc sách,
nghe nhạc - thể loại nhạc ầm ĩ và kích động chân tay cho những ai
nghe nó. Mẹ này, mẹ có vui khi biết sự có mặt của con không? Chắc
vui lắm, vì con cũng đang rất vui. Sao mẹ để con đợi lâu thế, tới giờ
này mẹ mới biết. Con thì ngày nào cũng trông. Con thích mẹ biết có
con, vì mẹ và bố tạo ra con, à bố vẫn chưa biết con ở trong mẹ bao
lâu chưa? Con đợi mẹ nói với bố về con... mà mẹ vẫn chưa nói, có
cần phải giận mẹ không đây? Chừng nào mẹ mới nói với bố vậy?
Mai nhé! Sao mẹ cứ chần chừ nhỉ?
Con nghe mẹ gọi điện cho bạn của mẹ kể về con. Con thích
thế... thích mẹ khoe với mọi người rằng con đang là một mầm sống
mới. Con búng người tỏ vẻ hãnh diện lắm! Con được che chở và bảo
bọc bởi sự yêu thương của tất cả những gì có trong mẹ. Con đã rất
hạnh phúc. Đã rất mong chờ được ra đời, được làm một em bé nằm
trong vòng tay mẹ, ngậm lấy bầu ngực mẹ và uống từng dòng sữa
nóng hổi. Trong bụng mẹ con đã vẽ nên một bức tranh, trong đó, mẹ
sẽ yêu con, chăm sóc, ẵm bồng con. Con rất thích bức tranh đó. Con
hay mơ rằng một ngày nào đó, cuộc sống bên ngoài của con cũng sẽ
đẹp như tranh.
Con từng nằm yên bình trong bụng mẹ. Hiểu bao sóng lòng
của mẹ. Với mọi người có thể mẹ đã sai, nhưng với con, mặc chuyện
gì đã xảy ra, con vẫn yêu và tha thứ cho mẹ. Sẽ chẳng bao giờ con
dằn vặt mẹ như bố, vì con biết chỉ khi mẹ làm đúng với con tim của
mẹ, thì đó mới thật là mẹ. Con thích nghe mẹ cười, cảm nhận được
hạnh phúc trong mẹ. Con muốn mẹ vui. Vì vậy hãy làm gì mẹ thích
nhé.
Có những lúc tưởng chừng con đã chẳng thể đợi đủ đến ngày
con được chào đón. Con phải ra quá sớm nhưng thật tâm con chẳng
giận mẹ. Nếu con từng ấm áp trong mẹ, thì giờ đây con cũng được
vậy. Con sẽ là Thiên Thần. Nơi con ở cũng nhiều bạn Thiên Thần
nhỏ bé. Các bạn ấy cũng tự hào về mẹ của mình.
33. Con biết mẹ yêu con lắm. Con cũng yêu mẹ nhiều lắm. Cho đến
hôm nay, tuần thứ 35 con được mẹ ôm ấp, con đã có đôi tay và đôi chân
nhỏ, trắng muốt mịn màng. Con sẽ bay và dõi mắt theo mẹ.
Mẹ ơi! bây giờ con không thể tiếp tục viết Nhật ký dành riêng
cho mẹ nữa. Con sẽ khép lại tại đây. Để mẹ lặng yên cùng với Lòng
Thương Xót. Mẹ đừng buồn nhé! Mẹ không có lỗi gì đâu! Cầu Chúa
ban cho mẹ luôn khoẻ và thật vui. Mầm Sống của Mẹ”
Tôi không cầm được nước mắt, nghẹn ngào trong bao la tình
Chúa, cảm động trong bể thương xót của Ngài. Người đã đưa đến
cho cộng đoàn chúng con những con người, những hoàn cảnh bi
thương, mà đây là một trường hợp điển hình.
Và vào ngày thứ năm ấy, cô gái khuyết tật mang thai đã được
cộng đoàn lòng thương xót chúa giáo xứ Chí Hòa cưu mang gửi vào
mái ấm của những người con lầm lỡ, nơi đây qua những tấm lòng
nhân ái, những mầm sống được nuôi dưỡng cho đến ngày trổ sinh.
Lạy Chúa Giêsu, Đấng giàu lòng thương xót, từ những mầm
sống, chúng con nghe mà cảm động, và mừng lắm...
Xin dâng lời cám ơn những người mẹ tuyệt vời....
Xin Chúa, qua lời chuyển cầu của Mẹ Maria... thức tỉnh mọi bà
mẹ... biết yêu thương và bảo vệ những “mầm sống” Amen.
KiemkhachChieuTrien
Viết theo lời kể
^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^