Như vậy tibu đã nghe:
Xa lắm lận, cách chỗ tibu ở hàng ngàn cây số, tại một cõi rất là đầy đủ vật chất, nhưng khô khang về tinh thần… có một Công Chúa xinh đẹp, sống cô đơn giữa cuộc đời.
Bản tính hiền hòa, cô được Cha Mẹ dạy dỗ là: Con về bển thì con nên thương và coi như gia đình mình vậy, nha con.
Công chúa gạt nước mắt và ra đi trong nỗi sợ sệt, cô đơn của Người con gái về nhà chồng.
========
Cuộc sống thay đổi 180 độ, Công Chúa im lặng chấp nhận số phận và cúi đầu mưu sinh thoát hiểm, hy vọng rằng đây cũng chỉ là câu nhận xét mơ hồ của ông bà: "Lòng Người Có Lúc… Như Sông Có Khúc" hay là "Sông Có Khúc, Người Có Lúc"…
Thục tế: Công Chúa đang cố gắng bơi trong những thác ghềnh, với những cơn xoáy cực kỳ nguy hiểm, chết người: Công Chúa đã bị cơn xoáy đó hất tung xuống lầu cao… Nhưng sao vẫn không chết? Hoặc là những cơn xoáy nhỏ hơn, nhẹ hơn đã… đá văng Công Chúa xuống lầu rồi để mặc Công Chúa từ chỗ đó đứng lên và tiếp tục công việc hằng ngày trong cô đơn với nỗi sợ sệt không bao giờ nguôi…
...
1. 1
Chí Cốt Sám Hối
« vào lúc: Tháng Mười 25, 2018, 05:24:49 AM » Trích dẫn
Như vậy tibu đã nghe:
Xa lắm lận, cách chỗ tibu ở hàng ngàn cây số, tại một cõi rất là đầy đủ vật chất,
nhưng khô khang về tinh thần… có một Công Chúa xinh đẹp, sống cô đơn giữa cuộc
đời.
Bản tính hiền hòa, cô được Cha Mẹ dạy dỗ là: Con về bển thì con nên thương và coi
như gia đình mình vậy, nha con.
Công chúa gạt nước mắt và ra đi trong nỗi sợ sệt, cô đơn của Người con gái về nhà
chồng.
========
Cuộc sống thay đổi 180 độ, Công Chúa im lặng chấp nhận số phận và cúi đầu mưu
sinh thoát hiểm, hy vọng rằng đây cũng chỉ là câu nhận xét mơ hồ của ông bà:
"Lòng Người Có Lúc… Như Sông Có Khúc" hay là "Sông Có Khúc, Người Có Lúc"…
Thục tế: Công Chúa đang cố gắng bơi trong những thác ghềnh, với những cơn xoáy
cực kỳ nguy hiểm, chết người: Công Chúa đã bị cơn xoáy đó hất tung xuống lầu
cao… Nhưng sao vẫn không chết? Hoặc là những cơn xoáy nhỏ hơn, nhẹ hơn đã…
đá văng Công Chúa xuống lầu rồi để mặc Công Chúa từ chỗ đó đứng lên và tiếp tục
công việc hằng ngày trong cô đơn với nỗi sợ sệt không bao giờ nguôi…
Rồi chuyện gì phải đến, đã đến: Công Chúa có con, đứa con đầu lòng vẫn được nuối
nấn, dạy dỗ trong tình thương và niềm hy vọng: Sông Có Khúc, Người Có Lúc…
Không bao giờ có cảnh ngây thơ… y như trong truyện cỗ tích:
Rồi bục hiện ra, hiền từ, vỗ về: "Tại Sao Con Khóc"?
Mà Công Chúa thức dậy với những hằn hộc từ những bật Mẫu Nghi, Gia Trưởng
được xả hội hợp thức hóa một cách lạnh lùng giữa thế kỹ 21!!!
Rồi duyên lành đến… Trong những lúc tuyệt vọng, không còn lối thoát… Trong một
khe núi, Công Chúa thấy và ngữi được một mùi hoa sen nhỏ bé.
Cũng y như Công Chúa: hoa sen này mọc trên đá âm thầm nhìn cuộc đời đầy khốn
khổ. Công Chúa ôm hoa sen và quyết định thực hành sám hối trong vòng 25 ngày.
Mở ngoặc:
Bà con có thời gian nên tìm đọc "Giờ Thứ 25" thì bà con sẽ hiểu một phần sự vô lý,
cười ra nước mắt của tiểu thuyết này!
https://vietmessenger.com/books/?title=giothuhaimuoilam
Đóng ngoặc.
Trở về tóm tắt của tiến trình 25 ngày liều mạng tập dợt của Công Chúa.
Trong lúc không còn hy vọng gì về phép lạ như trong các truyện Cỗ Tích, Công Chúa
2. 2
cúi đầu quyết định:
- - Tới đâu thì tới! Quán cho ra một hình Phật Ngồi trên hoa sen năm cánh. Và niệm
câu Nam Mô Cầu Sám Hối Bồ Tát Ma Ha Tát.
Dĩ nhiên tibu có nghe đầy đủ 25 ngày tập dợt… cực kỳ ngoạn mục của Công Chúa.
Nhưng ở đây, tibu chỉ tóm tắt tài liệu sống này thôi, xin bà con thông cảm…
Một khi, bị dồn đến đường cùng, không còn con đường để mưu sinh thoát hiểm nào
khác, và...
Công Chúa đã nhất quyết muốn thoát khổ thì Công Chúa tập khỏi chê!
1. Công thức là: nên giử linh ảnh 24/24!
Ngay từ đầu Công Chúa đã bị những bà con khác, không ưa tính hay quên, hay mơ
màng, nhưng im lặng… không hé môi than vang này nọ của Công Chúa… nên việc
tập tành ngay từ đầu đã gặp rất nhiều, rất nhiều khó khăn!!!
Công Chúa bị chê trách đũ điều, dèm pha khỏi chê, lườm nguýt khỏi nói…
2. Trong sự xâu xé của tâm lý: Công Chúa khó có thể tập trung được tinh thần.
Nhưng Công Chúa hiểu là nếu mà không tập thì không còn lối thoát nữa.
Bỗng nhiên Công Chúa bị một sức nóng thiêu đốt tâm can, với đầu óc căn thẳng (y
như cái bong bóng) mà phải chịu thêm một khổ nạn nữa!
Công Chúa chỉ còn một hướng duy nhất: Sám Hối với ý là: "Không Có Lửa. Thì Sao
Có Khói". Cái hay là Công Chúa không hề đỗ thừa, oán trách này nọ về số phận hẫm
hiu. Mà chỉ có lo tập dợt mà thôi.
Như vậy, Công Chúa bị tới hai (2) lần luôn! Và sau đó thì thân thể của Công Chúa
mát mẻ, yên lành như chưa bao giờ được như vậy.
3. Nói về Linh Ảnh, Công Chúa có những biến khúc kỳ diệu như sau:
Đầu tiên, là Đức Phật NGỒI trên hoa sen năm cánh.
Kế đó, sau khi bị thiêu đốt tâm can lần thứ nhất: Linh Ảnh càng rõ và lại tự nhiên
thay đổi tư thế:
Lúc thì Đứng, khi thì lại Ngồi!!!
Với tâm lành nhu nhuyễn dễ sử dụng… Công Chúa không thèm để ý đến tư thế nữa
mà tự hiểu là chỉ cần Ngài xuất hiện là tâm con an lành rồi!
4. Chưa hết, sau lần bị nóng lần thứ hai: Linh Ảnh của Ngài bổng nhiên sống động
hơn: Cứ y là áo quần, ngài có gió thổi vào đó vậy, tất cả đều sinh động bay lượn,
uốn éo như những dải lụa trong cơn gió thoảng nhẹ. Nhưng Công Chúa không có
cảm giác là bị gió thổi nghe bà con!
5. Rồi như vậy, cho tới tận bây giời: Linh ảnh vẫn sống động như thật luôn.
Tập xong với kết quả… ngoạn mục như vậy:
Công Chúa được dịp nói lại một lần nữa những suy nghĩ của Công Chúa về ông
chồng:
3. 3
Lần trước mà làm vậy thì… cơn gió xoáy ác nghiệp sẽ xuất hiện và Công Chúa sẽ
lảnh thẹo bằng cách: hoặc… bị bay ra ngoài lan cang, rơi tự do xuống lầu. Hoặc là bị
đá lăn lốc xuống cầu thang…
Nhưng lần này thì ông chồng bị thần phục và chỉ cúi đầu, lắng nghe! Y như học trò
cúi đầu nhận lời dạy dỗ trực tiếp của Bậc Thầy.
HẾT
Còn thiếu phần giấc mơ công phu, nhưng không có gì là quan trọng, đặc biệt hết.
« Sửa lần cuối: Tháng Mười Một 10, 2018, 07:16:18 AM gửi bởi Tibu »
Trích dẫn
Có bà con nào chia sẻ lại giúp mình câu chuyện Cali tháng 4/2018 ở trên được
không ạ! Mình muốn đọc câu chuyện để học bài học về tình thương mà tìm không
thấy.
Câu chuyện là: Ngày xửa ngày xưa, có một thằng nbt lang thang qua bên Cali gặp
mấy người quen. Ngoại trừ Thầy và Cô là 2 người nó đã gặp, tất cả mọi người còn
lại đều hoàn toàn chưa gặp hoặc chỉ trao đổi qua viber (Mun, anh Thọ). Vậy mà rất
lạ là mấy ngày ở Cali nó chẳng thấy có gì khác biệt với chuyện nó đang ở nhà. Ai
cũng 'bình dân học vụ', nói chuyện tu hành và gia đình, châm cứu chữa bệnh. 'Bình
đẳng pháp' đúng nghĩa luôn. Ở một góc độ của 'người vẫn vô minh' thì cái cảm giác
thân thiết, nhẹ nhàng đó có lẽ là do họ đã từng thương yêu, níu áo nhau rồi. Hihihi.
Rồi có một chuyện làm nó xúc động mạnh khi ở nhà chị Cúc (đã mất, Thầy đã viết
về con người phi thường này đâu đó trong trang nhà HSTD). Sau khi mọi người ngồi
dợt một cữ để hồi hướng cho chị Cúc xong, Mun khóc vì ông Mỹ (chồng chị Cúc)
khóc (hay linh hồn của chị Cúc khóc gì đó). Thầy cũng khóc vì chị Cúc nói là chị sẽ
trở về chứ không đi luôn nữa. Cái tâm của nó lúc đó thấy/cảm nhận thế này: trước
mặt mình là một 'đám hỗ lốn' (chính xác là nó nói vậy) tập trung lại, thiền và hồi
hướng cho một người (đối với nó là chẳng biết gì). Sao lại có chuyện hay như thế
được nhỉ. Ý của cái tâm là họ đã không phải là gia đình của nhau mà đã tốt với nhau
thế thì mình sẽ làm gì cho gia đình của mình đây?!! Lúc đó hình ảnh mấy con nó, vợ
nó, và Ba Má nó xuất hiện trong tâm trí. Và nó tự nhủ rằng nếu nó đi luôn thì họ sẽ
ra sao, thế nào. Sao đành lòng được. Cho nên cái nỗi sợ, hay lo lắng đó nó tự tẩm
ướt, tràn đầy, và sung mãn trong tích tắc. Và thế là 'nước mắt đàn ông' nó trào ra
thôi. Cũng phải 15 phút mới gọi là lấy lại bình tĩnh được.
Câu chuyện kết thúc. Nó về nhà và ...tiếp tục bước từng bước, ngày qua ngày để tìm
cho được ánh sáng cuối đường hầm Vô Minh...