SlideShare une entreprise Scribd logo
1  sur  85
Télécharger pour lire hors ligne
Nghệ thuật sống
Nguồn: http://www.xitrum.net
6
Bơ gạo
Tại một xa xôi hẻo lánh, có nhiều lời đồn đại rằng hoàng tử của đất nước
sẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là dân đen, tầng lớp thấp
trong làng đều vui mừng, vì họ tưởng như ngôi làng này đã bị lãng quên
rồi.
Dân đen làm huyên náo hằng ngàykể từ khi họ nghe tin đó. Nhưng không
có ai vui mừng và "kích động" bằng một người ăn xin trong làng. Vì không
biết ngày hoàng tử đến, nên ngày nào ông cũng ngồi bên vệ đường, hy
vọng hoàng tửsẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất là để mua gạo đủ ăn.
Thực ra, người ăn xin có hai cái bơ sắt. Một cái để đựng tiền xin được, và
một cái để đựng ít gạo của ông ta. Hằng ngày, người ăn xin vẫn ăn mặc
rách rưới, tả tơi với hai cái ống bơ ngồi đó.
Và cuối cùng, không uổng công mong đợi, hoàng tử đã đến và đi vào làng.
Khi thấyhoàng tửđi qua, người ăn xin vội chìa tayra kêu lên:
- Xin bố thí cho kẻ hèn này!
- Hãycho tôi bơ gạo của ông - Đó là những lời duynhất hoàng tửnói.
Người ăn xin không thể tin được vào tai mình. Không có một lýdo gì để một
người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo của một người ăn xin. Người
ăn xin định từ chối, nhưng rồi sau khi xem xét lại, ông đổ bớt gạo ra khỏi
bơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo. Hoàng tử đổ gạo vào túi mình, rồi
cho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với số
gạo mà hoàng tửnhận được, rồi lại đưa cho người ăn xin. Hoàng tửkhông
bao giờ quay lại, còn người ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi:
Điều gì sẽ xảyra nếu ông ta đưa cho hoàng tửcả bơ gạo.
Hạnh phúc vô biên
Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất
chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi nửa, nhưng
hạnh phúc được sẻ chia sẽ được nhân đôi.
Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnh
viện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày trong một tiếng vào buổi
chiều để thông khí trong phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất
trong phòng. Người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất
nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng
trong quân đội và cả những kỳnghỉ đã trải qua.
Mỗi chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời
gian để tả lại cho bạn cùng phòng những gì ông thấyđược ngoài cửa sổ.
Người kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một tiếng
đó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi những
hoạt động và màu sắc bên ngoài.
Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa
giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp
tình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những
cây cổ thụ sum suê toả bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành
phố ẩn hiện.
Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia
có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống
động. Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đi
ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy
được trong tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
Ngàyvà đêm dần trôi...
Một sáng, khi mang nước tắm đến phòng cho họ, cô ytá phát hiện người
đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người
nhà đến mang ông ta về. Một ngàykia, người đàn ông còn lại yêu cầu được
chuyển đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình.
Chậm chạp gắng sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và ngắm nhìn thế
giới bên ngoài. Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện với cửa sổ chỉ là
một bức tường xám xịt. Ông hỏi cô ytá cái gì khiến cho người bạn khốn khổ
cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua
cửa sổ. Cô ytá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta
cũng không thấy được cả bức tường nữa. Cô nói: "Nhưng có lẽ ông ta
muốn khuyến khích ông can đảm hơn lên".
Trái tim hoàn hảo
Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim
đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hayrạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý
đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói:
"Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông
ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết
sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được
đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm;
có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám
thaythế. Chàng trai cười nói:
- Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những
mảnh chắp vá đầysẹo và vết cắt.
- Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không
chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu
tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để
tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn
giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ,
ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng
tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình
yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng
không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi
lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn
nhưng tôi vẫn luôn hyvọng một ngàynào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim
của họ, lấp đầykhoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.
Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một
mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một
mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng
không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim
chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao
giờ hết vì tình yêu từtrái tim của cụ già đã chảytrong tim anh...
Cách nhìn mới về cuộc sống
Khi tôi bắt đầu tập đạp xe đạp cách đây vài năm, tôi không bao giờ nghĩ
rằng chuyện tôi luyện tập đạp xe sẽ trở thành một điều gì lớn hơn là một vài
cuốc xe lòng vòng. Nhưng khi tôi khỏe lên, bạn bè tôi khuyến khích tôi nâng
cao mức tập luyện và thử sức với vài cuộc đường dài. Cuộc thử sức đầu
tiên là đoạn đường 150 dặm (hơn 200km), MS-150, một cuộc đua xe hàng
năm quyên góp tiền cho việc nghiên cứu chống lại bệnh xơ cứng.
Khi tôi mới đăng ký dự thi, ý tưởng này dường như rất tuyệt vời - ủng hộ
quyên góp cho một việc từ thiện khi chạyxe đường dài - và tôi rất hăng hái
luyện tập. Nhưng khi cuộc đua đến, sự thiếu tự tin đã chiến thắng trong tôi.
Tôi vẫn muốn quyên góp cho việc từthiện, nhưng tôi không còn muốn chạy
một đoạn đường dài nhưvậytrong suốt hai ngàyliền.
Cuộc đua bắt đầu vào sáng ngàyChủ nhật tại vùng quê Georgia yên bình,
và trong vài giờ đầu tiên tôi cảm thấythật tuyệt vời. Đâychính là điều mà tôi
tưởng tượng, và tinh thần của tôi rất mạnh mẽ. Nhưng vào cuối ngày, tôi
cảm thấyquá kiệt sức, nóng nảy.
Nếu ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đâysẽ là một ví dụ cụ
thể. Mỗi điều than thở mà não đưa ra dường như đi thẳng tới hai chân tôi.
"Mình không thể chịu nổi nữa," thì chân bắt đầu một cơn chuột rút, và
"những người khác đều giỏi hơn mình" được tiếp theo là cảm giác hụt hơi,
thiếu dưỡng khí. Tôi muốn bỏ cuộc.
Lên đến đỉnh đồi, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nơi chân trời xa đã giúp tôi đi
tiếp được vài phút nữa. Khi đó tôi bỗng chú ý một vận động viên trước tôi
một khoảng xa, đang đạp xe rất chậm trong bóng chiều đỏ rực. Tôi cảm
thấyngười nàycó điều gì đó khác lạ, nhưng tôi không rõ là điều gì. Vì thế
tôi cố chạy đuổi theo. Cô ta đang chạy, đạp chậm nhưng đều đều vững
vàng, với khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng và cương quyết – và rồi tôi nhận
thấyrằng cô ấychỉ có một chân.
Sự tập trung của tôi thayđổi ngaylập tức. Cả ngàytôi không tin tưởng vào
thể xác của chính mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết - không phải là thể xác
mà chính là ýchí sẽ giúp tôi đạt được đích đến của mình.
Cả ngày hôm sau trời mưa. Tôi không trông thấy người nữ vận động viên
một chân ấynữa, nhưng tôi tiếp tục chạymà không than thở, vì tôi biết rằng
cô ấy đang cùng với tôi ở đâu đó trên đoạn đường. Và vào cuối ngày, vẫn
cảm thấymạnh mẽ, tôi đã hoàn tất được 150 dặm của mình.
Ước mơ
Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn
luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống nhưmột kẻ du mục. Ông đi
từtrang trại nàyđến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được
thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm.
Một hôm, thầygiáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên
em muốn làm nghề gì?".
Đêm đó, cậu bé đã viết bảytrang giấymô tả khát vọng ngàynào đó sẽ làm
chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết.
Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng
200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xâynhà, chỗ nào đặt làm đường chạy
cho ngựa.
Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầygiáo.
Vài ngàysau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và
một dòng bút phê đỏ chói của thầy"Đến gặp tôi sau giờ học".
Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầyvà hỏi:
- Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1?
- Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em
không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từmột gia đình
không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ
nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại
nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bâygiờ tôi cho em về làm
lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến
điểm số của em. Rõ chưa?
Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý
kiến.
- Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đâylà ước mơ của con.
Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầygiáo
của mình:
- Thưa thầy, thầycó thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ
của mình.
Nhiều năm trôi qua, vị thầygiáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến
một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp
nhau. Cầm tay, thầynói:
- Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao
nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về
điều đó.
Nghe thầynói thế, cậu bé nayđã là ông chủ vội đáp:
- Không, thưa thầy, thầykhông có lỗi gì cả, chẳng qua thầychỉ muốn những
gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi
tới cùng những khát vọng của đời mình.
Đèn đỏ
Hai người bạn dừng ôtô ở trước đèn đỏ. Người lái xe không nói gì, còn
người bạn quaysang thở dài bảo:
- Phí bao nhiêu thời gian vì đèn đỏ! Với chừng ấythời gian, người ta có thể
viết cả một cuốn sách! Bảo sao ai cũng khó chịu khi phải dừng đèn đỏ.
Người lái xe vẫn không nói gì. Người bạn liền đập vào tay:
- Có nghe tớ nói không?
- Không!
- Tại sao hả?
- Vì tớ đang có việc của tớ.
- Cậu đang làm gì? Tớ có thấycậu đang làm gì đâu?
- Tớ đang chúc may mắn - Người lái xe đáp - Tớ đã quen mỗi lần dừng
đèn đỏ, tớ lại nghĩ tới và chúc một người thân hoặc bạn bè được maymắn.
Thật là mayvì tớ đã có thời gian để chúc cho rất nhiều người maymắn, mà
nếu không có những lúc dừng đèn đỏ, hẳn cả ngày bận rộn tớ sẽ chẳng
nhớ ra đâu...
Những hòn đá cuội
Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia
trình bàyvề cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người
khá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: "Sau đâylà một câu hỏi trắc
nghiệm". Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một túi
chứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá
vào lọ cho đến khi không thể bỏ vào được nữa. "Cái lọ có đầychưa?" - ông
hỏi.
"Đầyrồi" - mọi người đáp. "Thật không?" - ông lấytừgầm bàn ra một túi sỏi
nhỏ đổ từtừvào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống
giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: "Cái lọ đầychưa?".
Lần nàythì mọi người dường nhưbắt kịp ông. Ai đó trả lời: "Chắc là chưa".
"Tốt!" - ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các
khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi:
"Cái lọ đầychưa ?".
"Chưa" - mọi người nhao nhao. "Tốt" - ông lặp lại và vớ lấy bình nước đổ
vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và
hỏi: "Minh họa nàynói lên điều gì?".
Một nhà kinh doanh nhanh nhảu đáp: "Vấn đề là cho dù kế hoạch làm việc
của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm
nhiều việc nữa!"
"Có thể" - ông đáp - Nhưng đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa
vừa rồi nói lên là bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ
không bao giờ có thể nhét chúng vào được".
Cái gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự
án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà
bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn... Nhưng nhớ đặt
những "hòn đá cuội" đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét
chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng
thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạn
đang làm có thật sựcó ýnghĩa.
Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tự
hỏi chính bản thân mình rằng điều gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc
sống của chính bạn và hãyđặt chúng vào trong lọ trước.
5 cách để trở nên tự tin
Người ta thường nói: Tự tin là dành được 50% thành công, vì thế, tự tin là
điều hết sức cần thiết để mỗi con người có thể dành được thành công
trong cuộc sống, sự nghiệp... Có thể nói, tự tin có nghĩa là chúng ta tin
tưởng vào chính bản thân mình, tin vào sự lựa chọn của chính mình, hài
lòng với những thành quả và mối quan hệ mình đạt được.
Sau đâylà 5 cách để bạn có thể tựtin hơn trong mọi tình huống:
1. Hãyvậnđộng:
Bạn nên chịu khó thả bộ. Bạn cũng có thể đạp xe và làm việc cho đến khi
toát mồ hôi. Tập các bài tập cho não và phổi, điều này sẽ làm tăng sức
mạnh thể lực, xóa bỏ mọi nỗi tức giận và khó chịu. Bạn sẽ cảm thấymình
dồi dào sinh lực, làm việc hiệu quả tựtin. Không có gì tuyệt vời hơn khi thấy
bạn trong dáng vẻ nhanh nhẹn, khỏe mạnh hồng hào. Hãyra khỏi ghế ngồi
và tỏ ra năng động, mạnh mẽ.
2. Hãyquantâmđếnhìnhthức:
Mọi người thường để ýđến điều nàyđầu tiên. Những gì bạn mặc đều thể
hiện tính cách, sở thích, phong thái của bạn. Nếu bạn ăn mặc kệch cỡm,
không thích hợp, đồng nghiệp sẽ đánh giá thấp bạn. Khi bạn để ýđến cách
ăn mặc, bạn nên tự hỏi mình muốn mọi người hiểu mình là người như thế
nào? mình muốn gây ấn tượng với những người nào? Chúng ta đang đề
cập đến văn hóa thời trang haychỉ là nhiều bộ quần áo kiểu cách; chúng ta
đang muốn nói đến tính hiệu quả, sựphù hợp trong môi trường nhất định.
- Vậycác bạn nên lưu tâm đến 4 nhân tố sau:
+ Sự phù hợp: Dù bạn là ai thì bạn nên nhớ là cách ăn mặc của bạn cần
phải luôn phù hợp với môi trường hoạt động.
+ Sạch sẽ: Hãy thận trọng với những loại máy giặt vì chúng có thể làm
hỏng quần áo của bạn mà không biết. Hãy chú ý đến sự sạch sẽ gọn
gàng, tránh quần áo tuột chỉ, hayquên cài cúc...
+ Giầydép: Nên nhớ rằng mọi người đều rất để ýđến giàydép vì một lẽ họ
haynhìn xuống và haylo lắng. Vậybạn hãyluôn giữ cho đôi giàycủa mình
sáng bóng, sạch sẽ.
+ Hãyluôn mỉm cười: Nụ cười tươi bừng sáng trên khuôn mặt sẽ làm cho
chính bạn dễ chịu và làm cho người khác thoải mái, vui vẻ.
3. Hít thở:
Cần phải biết giữ gìn và tự kìm nén, nín thở khi cần thiết. Hãyhọc cách hít
thở sâu, điều này cần thiết để giúp bạn bình tĩnh, kiềm chế những cơn
nóng giận. Hít thật sâu trong lồng ngực, đâylà cái thở từdạ dày.
4. Sốngnguyêntắc:
Giữ vững quan điểm của mình. Hãy đúng giờ và biết lo lắng đến trách
nhiệm hiện tại. Không theo đuổi một mục đích không rõ ràng mà phải biết
nhận thức và nắm cơ hội. Nhớ rằng mọi nguyên tắc đều có tác động rất lớn
với các quan hệ nghề nghiệp (chuyên môn) cũng nhưcác quan hệ cá nhân
của bạn.
5. Chovà nhận:
Hãy cho những gì bạn muốn nhận. Nếu bạn muốn được tôn trọng và yêu
quý, hãytôn trọng và yêu quýmọi người. Nếu bạn muốn thành công thì hãy
giúp người khác thành công. Nếu bạn muốn vui vẻ hơn hãy cứ vui vẻ đi,
hãy mở lòng mình, hãy tự công nhận những thành công của mình, hãy tự
tạo ra niềm vui để tự tận hưởng niềm vui ấy. Bạn hãyluôn tự nhủ về công
việc những việc nàythật sẽ chẳng có gì là không thể làm được.
Những người tự tin nhất là những người sống đơn giản. Họ luôn làm cho
cuộc sống có ýnghĩa.
Sự yêu thương dẫn đường
Khi còn trẻ, tôi thích hầu như tất cả mọi thứ: kem sôcôla, khiêu vũ, cái máy
đánh chữ...
Tôi cũng yêu thương rất nhiều người: cha mẹ, người yêu - sau này là
chồng, sau đó là con cái, các sinh vật mà chồng tôi nuôi trong nhà. "Tôi
thích cái này!" - Tôi có thể dễ dàng nói câu đó. Và một phút sau, tôi lại có
thể thích thêm một thứ khác. Không có biên giới cho sự yêu thương và
thích thú.
Nhưng bây giờ tôi đã cẩn thận hơn về sự yêu thương của mình. Vì tôi đã
biết cảm giác yêu thương một điều gì rồi bị đánh mất chính thứ đó. Lúc đó,
tình yêu thương trở nên dằn vặt và đau đớn lắm, trở thành vết thương mãi
mãi không hàn gắn được. Ấylà khi chồng tôi qua đời.
Tôi vừa phải phẫu thuật dạ dày. Tôi khó chịu về tất cả mọi thứ. Tiếng ti vi
quá ồn ào. Chuông điện thoại thật phiền. Tôi không muốn nhìn ra cửa sổ
và nhìn người ta đang tận hưởng một ngàytốt lành. Tôi cảm thấymình già
nua và vô dụng. Tôi khó chịu về cơ thể của mình, về tuổi tác, về sức khỏe...
Cho đến ngàythứ ba kể từ khi phải nằm bẹp trên giường, tôi cảm thấyđỡ
mệt hơn. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Căn phòng trống rỗng. Tôi ngồi yên
lặng, than thân trách phận.
Bỗng một chiếc máybaygiấyphi vèo vào phòng, đậu ngayở chân giường
tôi. Giở cái máybayra, tôi thấymột dòng chữnguệch ngoạc. "Chúc bà mau
khỏe. Cháu yêu bà. Ryan."
Tôi nghe có tiếng rậm rịch bên ngoài. Trời rất gió, hình như có tuyết, vì tôi
nghe tiếng mọi người giậm lịch bịch những đôi ủng đi trời tuyết. Tôi đi ra
phía cửa, cầm theo chiếc máybaygiấy.
Đã đến lúc bước vào thế giới một lần nữa. Với sựyêu thương dẫn đường.
Quà tặng tình yêu của anh lính thủy
Kính gửi: Đô đốc David L. McDonald - Lực lượng Hải quân
"Thưa ngài đô đốc,
Tôi biết lá thư này đến tay ngài chậm mất một năm, nhưng dù sao, điều
quan trọng nhất là ngài nhận được nó. Vì có đến mười hai người yêu cầu
tôi viết lá thưnàygửi ngài.
Tết năm ngoái, tôi và bạn gái đến Mỹ du lịch. Trong suốt năm ngày khốn
khổ, mọi thứ đều rối tinh lên. Chúng tôi không có lấy một phút được thở
phào. Ngay đúng đêm giao thừa, chúng tôi còn bị mất cắp tiền nên phải
vào dùng bữa ở một nhà hàng bình dân cũ kỹ. Chẳng có một chút không
khí năm mới nào, cả trong tiệm ăn lẫn trong tim chúng tôi!
Đêm hôm đó trời mưa và lạnh. Trong tiệm ăn chỉ có 5 bàn có người, tóm
lại là rất tẻ nhạt. Có hai cặp vợ chồng người Đức ngồi hai bàn. Một gia đình
người Pháp ngồi một bàn. Một người lính thuỷđang ngồi một mình. Trong
góc có một ông cụ đang chơi piano một bản nhạc chậm chạp. Tôi nhìn
quanh và để ýai cũng cặm cụi ăn, im như đá. Người duynhất có vẻ vui là
anh lính thuỷ. Vừa ăn, anh ta vừa viết một lá thư, rồi lại mỉm cười nữa.
Bạn tôi gọi một món Pháp, nhưng do không biết tiếng Pháp nên khi họ
mang ra, đó là một món chúng tôi không sao nuốt nổi. Tôi bực quá nên hơi
to tiếng, và bạn tôi tấm tức khóc! Thật kinh khủng! Còn ở bàn của gia đình
người Pháp, ông bố vừa đét cho cậu con trai một cái và nó khóc ré lên. Còn
cô gái người Đức lại mắng mỏ chồng cô ta suốt.
Một bà cụ cầm giỏ hoa bước vào. Bà ta đi đôi giầyướt bết lại và mang giỏ
hoa đến từng bàn mời mua. Chẳng ai gật đầu. Mệt mỏi ngồi xuống một
chiếc bàn, bà quay ra gọi người phục vụ: “Xin cho một bát súp rau!”, rồi
quaysang người chơi đàn piano, bà thở dài: “Joseph, anh có tưởng tượng
được không này, một bát súp rau để đón giao thừa? Cả chiều nay tôi
không bán được bông hoa nào!”. Ông cụ chơi đàn ngừng taychỉ vào chiếc
đĩa đựng tiền “boa” vẫn đang trống không.
Lúc đó, anh lính thủy trẻ đã ăn xong và đứng dậy. Vừa khoác áo, anh vừa
bước lại gần giỏ hoa:
- Chúc mừng năm mới! -Anh mỉm cười rồi cầm hai bông hồng - Bao nhiêu
tiền ạ ?
- Hai đôla thưa ông!
Ép phẳng một bông hoa để kẹp vào lá thư vừa viết, anh lính thuỷđưa bà cụ
một tờ 20 đôla.
- Tôi không có tiền trả lại, thưa ông - Bà cụ nói - Để tôi đi đổi.
- Không, thưa bà -Anh đáp và cúi xuống hôn lên gò má nhăn nheo - Đó là
món quà năm mới.
Rồi anh cầm bông hoa kia đi về phía chúng tôi và lịch sựnói:
- Thưa anh, có thể cho phép tôi tặng bông hoa nàycho người bạn xinh đẹp
của anh được không?
Anh đặt bông hoa vào taybạn tôi, quayra chúc tất cả mọi người một năm
mới tốt lành rồi đi khỏi tiệm ăn.
Tất cả mọi người ngừng ăn. Ai cũng nhìn theo anh lính thuỷ. Ai cũng im
lặng. Chỉ vài giâysau, không khí năm mới tràn ngập tiệm ăn, nở bừng như
pháo hoa.
Bà cụ chạyđi đổi tờ 20 đôla ra hai tờ 10 đôla rồi đặt một tờ vào đĩa của ông
Joseph:
- Joseph, quà năm mới của tôi, anh cũng phải nhận một nửa, quà của tôi
cho anh đấy!
Ông cụ mỉm cười và bắt đầu chơi bài “HappyNew Year”. Không khí trở nên
nhộn nhịp. Thậm chí gia đình người Pháp còn gọi rượu vang mời mọi
người.
Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ trước, chúng tôi còn là một trong số những
người đang bị hành hạ trong một tiệm ăn tồi tàn, thì cuối cùng, đó lại là
đêm giao thừa tuyệt nhất chúng tôi từng có.
Thưa đô đốc, trên đây là tất cả những gì tôi muốn kể cho ngài nghe. Là
người đứng đầu lực lượng hải quân, tôi nghĩ hẳn ngài muốn nghe về món
quà đặc biệt mà người lính thuỷ đó đã mang tới cho chúng tôi. Anh ta
mang tâm hồn của tình yêu, tâm hồn của năm mới và đã tặng nó cho
chúng tôi vào đêm giao thừa năm ngoái ấy.
Xin cảm ơn ngài đã đọc, và chúc mừng năm mới".
Hai con chim gáy
Có hai con chim gáyrất thân với nhau. Hết tha thẩn xuống đồng lượm từng
hạt lúa, chúng lại baylên ngọn tre râm ran tiếng gù. Cứtha hồ mà dồn dập,
mà khoan thai có khi nhẹ nhàng như lời tình tự. Bỗng chẳng maymột anh
bị con người bẫyđược đem về nuôi. Anh kia liền đi tìm bạn mới.
Mặc dù được chăm sóc chu đáo, nhưng bị giam hãm trong lồng phần thì
nhớ da diết cánh đồng quê, phần thì nhớ bạn, chim cất lên những tiếng ai
oán não nùng. Nghe tiếng than của bạn, anh chim gáy ở ngoài cũng tìm
đến thăm. Thấy bạn mình được ở trong chiếc lồng son, có thức ăn nước
uống đầyđủ, anh ta ganh tị bảo:
- Tưởng khổ cực lắm, hoá ra phúc đức ông cha bảyđời để lại mới có được
kẻ nâng niu chiều chuộng còn than vãn nỗi gì.
Anh chim trong lồng nghẹn ngào không thốt nên lời.
Thấythế anh chim ở ngoài nảyra ýđịnh: Mình muốn vào đó, nhưng có cả
hai thì thức ăn sẽ ít đi, chi bằng tìm kế cho nó bayra để ta vào tha hồ mà
chén. Nghĩ vậyanh ta liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ:
- Muốn thoát thân thì nhịn ăn, giả vờ chết. Chủ sẽ bắt ra xem thử, lúc ấy
nhanh chân mà tẩu thoát.
Quả thật bằng cách đó anh chim nọ được vùng vẫynơi trời cao và saysưa
cất giọng trầm bổng. Còn anh chim ở ngoài lại cứ quanh quẩn bên chiếc
lồng, tất nhiên được vào trong dễ dàng.
Được no nê nhưng anh ta mới nhận ra sự cô độc, tù túng. Từ đó, chim
càng lười biếng không cất nổi tiếng gáy. Người chủ thấy thế cũng chẳng
còn săm soi, chăm sóc nhưngàyxưa nữa. Nhiều hôm phải nhịn đói, nước
mắt lưng tròng, thân hình tiều tụytrông mà tội nghiệp, anh ta liền dở chiêu
cũ nhưng có ai mà dại nữa. Lúc này, anh chim gáy nọ mới nhận ra rằng
sống mà chỉ vì miếng ăn thì đó chỉ là kiếp sống thừa.
Xin mặc áo đỏ cho con
Cindy D. Holms
Tôi làm việc cho những đứa bé bị mắc virus gâybệnh AIDS. Những quan
hệ mà tôi có được với những đứa bé đặc biệt đó là những quà tặng mà
cuộc sống đem lại cho tôi. Tôi xin kể cho các bạn nghe về cậu bé Tyler.
Tyler sinh ra đã nhiễm HIV; mẹ của cậu bé cũng bị nhiễm. Từ những ngày
đầu tiên sinh ra đời, cậu bé đã phải phụ thuộc vào những thuốc men giúp
cho cậu sống còn. Nhiều khi cậu bé còn cần phải có máyhỗ trợ thở để tiếp
thêm ôxy.
Tyler không chịu đầu hàng căn bệnh chết người này dù chỉ trong một
khoảng khắc. Rất thường xuyên người ta bắt gặp cậu chơi và đuổi bắt ở
sân chơi, với túi ba lô đầythuốc men và kéo theo một cái xe đẩycó bình ôxy
giúp cho cậu thở. Niềm vui rằng mình còn sống đã đem lại năng lượng
cho Tyler và làm chúng tôi kinh ngạc. Mẹ Tyler thường chọc cậu bé rằng
cậu chạynhanh quá nên cô phải mặc cho cậu áo đỏ. Như thế, khi cô nhìn
qua cửa sổ tìm cậu, cô có thể nhanh chóng nhận ra cậu.
Căn bệnh quái ác này cuối cùng cũng đánh gục những người mạnh mẽ
như Tyler. Cậu bé ốm nặng và thật không maylà cả mẹ cậu cũng vậy. Khi
đã rõ rằng cậu bé không thể vượt qua được nữa, mẹ của Tyler động viên
cậu rằng cô ấycũng sẽ chết, và cô ấysẽ sớm ở bên cậu trên trời.
Vài ngàytrước khi chết, Tyler gọi tôi lại gần giường bệnh và nói thầm "Cháu
có lẽ sẽ chết sớm. Cháu không sợ đâu. Khi cháu chết, cô mặc cho cháu
áo màu đỏ nhé. Mẹ cháu hứa sẽ lên trời cùng với cháu. Khi mẹ cháu lên
đến đó, cháu có thể đang chơi, và cháu muốn mẹ cháu nhận ra cháu liền."
Tình yêu, giàu sang và sự thành công
Một người phụ nữ ra khỏi nhà và nhìn thấy ba người đàn ông râu dài bạc
trắng đang ngồi trên băng ghế đá ở sân trước. Bà không hề quen ai trong
số họ. Tuy nhiên, vốn là người tốt bụng, bà nói: “Tôi không biết các ông
nhưng chắc là các ông đang rất đói, xin mời các ông vào nhà ăn một chút
gì đó”.
- Ông chủ có nhà không? - họ hỏi
- Không, chồng tôi đi làm rồi - bà trả lời.
- Thế thì chúng tôi không thể vào được.
Buổi chiều, khi chồng trở về, bà kể lại câu chuyện cho chồng nghe. Chồng
bà muốn biết họ là ai nên bà ra mời ba người đàn ông - vẫn chờ từ sáng -
vào nhà.
- Ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được - họ trả lời.
- Sao lại thế? - người phụ nữngạc nhiên hỏi.
Một người giải thích: “Tên tôi là Tình yêu, ông nàylà Giàu sang, còn ông kia
là Thành công. Bâygiờ hai vợ chồng bà quyết định xem ai trong chúng tôi
sẽ là người được mời vào nhà”.
Người phụ nữ đi vào và kể lại toàn bộ câu chuyện. “Tuyệt thật! - người
chồng vui mừng - Đâyđúng là một cơ hội tốt. Chúng ta hãymời ngài Giàu
sang. Ngài sẽ ban cho chúng ta thật nhiều tiền bạc và của cải”.
Người vợ không đồng ý. “Thế tại sao chúng ta lại không mời ngài Thành
công nhỉ? Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính
nể”.
Hai vợ chồng tranh cãi một lúc lâu mà vẫn chưa ai quyết định được. Cô con
gái nãy giờ yên lặng đứng nghe trong góc phòng bổng lên tiếng đề nghị:
“Chúng ta nên mời ngài Tình yêu là tốt hơn cả. Nhà mình tràn ngập tình
thương yêu ấm áp và ngài sẽ cho chúng ta thật nhiều hạnh phúc”.
“Có lẽ chúng ta nên nghe lời khuyên của con gái - người chồng suy nghĩ
rồi nói với vợ - Em hãy ra ngoài mời ngài Tình Yêu, đây chính là người
khách chúng ta mong muốn”.
Người phụ nữ ra ngoài và hỏi: “Ai trong ba vị là Tình yêu xin mời vào và trở
thành khách của chúng tôi”.
Thần Tình yêu đứng dậyvà đi vào ngôi nhà. Hai vị thần còn lại cũng đứng
dậyvà đi theo thần Tình yêu.
Vô cùng ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi: “Tôi chỉ mời ngài Tình yêu, tại sao
các ông cũng vào? Các ông nói không thể vào cùng một lúc kia mà”.
Hai người cùng nhau trả lời: “Nếu bà mời Giàu Sang hoặc Thành Công thì
chỉ có một mình người khách được mời đi vào. Nhưng vì bà mời Tình yêu
nên cả ba chúng tôi đều vào. Bởi vì ở đâu có Tình yêu thì ở đó sẽ có Thành
công và Giàu sang”.
Đi tìm hạnh phúc
Hạnh phúc là điều ai cũng mong muốn. Khi phải sống trong những ngày
có quá nhiều sự kiện không tốt ập đến, người ta dễ rơi vào những rắc rối
về sức khỏe, nghề nghiệp và cả những mối quan hệ xã hội. Hãytập trung
vào việc làm cho mình hạnh phúc, bạn sẽ cảm thấydễ chịu hơn, cũng như
mọi người sẽ nhìn thấymột vẻ ngoài tràn đầythiện cảm của bạn. Sau đây
là một số “mẹo vặt” sẽ giúp bạn hạnh phúc hơn:
1. Hãylạc quan:
Nhìn cuộc sống tích cực đi nhé! Chính bạn sẽ thấy cuộc sống hạnh phúc
và nhiều năng lượng đến thế nào! Hãy nhớ: một cô nàng hay một anh
chàng nào đó sẽ bị hút về phía bạn nếu bạn là một người lạc quan và tích
cực.
2. Vươntới nhữngviễncảnhtươnglai:
Bạn hãynhìn về bức tranh rộng lớn của cuộc đời bạn, đừng để một vài mặt
trái lật đổ bạn. Trong cuộc đời, bạn sẽ phải chạm trán với nhiều chướng
ngại, nhưng hãy để đôi mắt của bạn hướng về những giá trị lâu dài và
tránh trở nên bất hạnh khi vướng phải những vấn đề khó khăn thứyếu.
3. Tỏra biết ơn:
Cám ơn đồng nghiệp của mình khi anh ta giúp đỡ bạn. Chúc mừng cấp
trên khi thành công trong một dự án. Nói một lời tử tế với người phục vụ
bàn khi họ mang cho bạn tách cà phê buổi sáng. Cho người hành khất
một vài tờ bạc lẻ khi bạn gặp trên đường…Đó là những cách cảm ơn cuộc
đời và bạn sẽ thấymình thật hạnh phúc.
4. Hòa nhậpvàocuộc sống:
Sao bạn không cho phép mình “nuông chìu” bản thân một chút: chải chuốt
lại chiếc xe của bạn, sửa chữa vài món lặt vặt trong nhà, xem tivi, đi xem
kịch… Bạn hãy thử “ưu tiên” mình và làm những gì bạn thích sau những
giờ bận rộn với công việc trong ngày.
5. Chămsóc cơ thể:
Ăn uống điều độ và tập thể dục, chơi một môn thể thao vừa sức. Biết đâu
bạn sẽ tìm thêm được một “đồng đội” trong môn thể thao mà bạn chơi,
điều ấy sẽ càng tăng thêm những thú vị cho cuộc sống của bạn khi sau
mỗi buổi tập, hai người cùng đi ăn, hoặc trò chuyện về những vấn đề quan
tâm.
6. Thayđổi thời khóa biểu:
Sau những “lề thói hằng ngày” làm việc cũ, bạn cũng cần tìm nguồn năng
lượng mới. Thayđổi một chút giờ giấc hoặc công việc phải làm sẽ xóa bỏ
sựnhàm chán của thời khóa biểu. Duytrì sựcân bằng giữa làm việc và thư
giãn sẽ giúp cuộc sống của bạn không nhàm chán.
7. Liênlạc với mọi người:
Có bao giờ bạn bất ngờ nhận được một cú điện thoại từ một người quen
cũ sau thời gian dài không liên lạc? Bạn cảm thấythế nào? Lâng lâng? Vui
sướng?… Hãygửi email hoặc gọi điện thoại đến bạn bè và những người
thân mà lâu rồi bạn không liên lạc, không vì bất cứ lý do gì mà chỉ để nói
câu “xin chào”.
8. Sángtạo:
Tìm một chỗ thoát ra cho những ýtưởng sáng tạo của bạn đi nhé! Vẽ tranh,
làm thơ, viết văn hoặc trổ tài làm nhà thiết kế, làm đẹp lại phòng khách
hoặc khu vườn của bạn. Chẳng có nghĩa lýgì về chuyện tốn thời gian cho
hoặc khu vườn của bạn. Chẳng có nghĩa lýgì về chuyện tốn thời gian cho
những việc nàyvào những ngàynghỉ cuối tuần. Nếu bạn dành thời gian để
sáng tạo, bạn sẽ thấymình yêu đời và khoẻ mạnh hơn.
9. Tìmmột nửa kia…
Một tình yêu không điều kiện sẽ đem đến cho bạn những ýnghĩa lớn trong
cuộc sống. Bạn hãy tìm một nửa kia của mình và cùng người ấy chia sẻ
buồn vui và những kinh nghiệm thành bại trong đường đời mà cả hai đã
gặp.
10. Tròchuyện:
Bạn sống có khép kín không? Hãycởi mở, trò chuyện với ai đó sẽ luôn làm
cho cuộc sống của bạn tràn đầynhững điều mới mẻ và hạnh phúc.
11. Mơ:
Viết lại những “tham vọng” của bạn và thực hiện chúng một cách nghiêm
túc, có đầu tư. Bạn phải biết những gì bạn cần, những nơi nào bạn có thể
đến.
12. Biết tha thứ:
Có lẽ đã đến lúc bạn nên tha thứ cho ai đó (hoặc cho chính mình) về
những điều họ đã nói hoặc làm. Nếu bạn đã bị bỏ lỡ một cơ hội thăng tiến
hoặc mất việc, bạn hãytự nhận ra rằng đừng nên hệ lụyvào chúng – bởi vì
bạn không thể viết lại hồi kýđời mình. Chấp nhận nó và để nó trôi qua.Ai
biết để quá khứngủ yên, cuộc sống sẽ hạnh phúc.
Trong cuộc đời, chúng ta không thể trông chờ người khác đem lại hạnh
phúc cho chúng ta. Hạnh phúc là điều phải do ta tạo ra và giữ lấy.
Trước khi phán xét xin hãy lắng nghe
Từ lúc thành niên, tôi đã biết mình khác mọi người. Tôi không rung động
Từ lúc thành niên, tôi đã biết mình khác mọi người. Tôi không rung động
trước bạn khác giới mà luôn có tình cảm với những người cùng giới tính.
Tôi đã từng đau khổ và dằn vặt chính mình. Tựtôi đã ghê tởm tôi.
Nếu nhưmọi người có quyền mơ về một cuộc sống gia đình vợ chồng, con
cái hạnh phúc, thì tôi ngaytrong tiềm thức đã chẳng thể mơ. Tôi đã từng cố
gắng quên đi những cảm xúc của chính mình để kết bạn với những cô gái -
những mong đâychỉ là một giai đoạn trong cuộc sống và khi có bạn gái tôi
sẽ trở thành người bình thường.
Nhưng thời gian trôi và tôi hiểu, không ai có thể sống trái với lòng mình.
Rất nhiều người bạn của chúng tôi do bế tắc đã lấy vợ hay lấy chồng
những mong có cuộc sống bình thường như bao người. Nhưng tất cả chỉ
là đau khổ, đau khổ cho bản thân và đau khổ cho người thân yêu - những
người vợ, người chồng và con cái đều không hạnh phúc.
Nếu như khát vọng được yêu thương, được sống đúng là chính mình là
quyền rất cơ bản mà mỗi con người đều mưu cầu thì đối với chúng tôi -
những người đồng tính - khát vọng nàyđau đáu mãnh liệt hơn nhiều. Thật
đơn giản và đôi khi vô nghĩa khi tuyên bố “tôi là con trai” hay“tôi là con gái”,
nhưng chẳng đơn giản và vô nghĩa chút nào khi tuyên bố “tôi là người đồng
tính”.
Một câu hỏi lớn luôn đặt ra đối với mỗi chúng tôi: “Đồng tính là sự lựa chọn
của mỗi cá nhân do ảnh hưởng của lối sống trụylạc, haysự lệch lạc bệnh
lýcủa tâm lý, hayđâylà một giới tính tự nhiên như các giới tính khác?”. Tự
trong thâm tâm chúng tôi hiểu đồng tính là tự nhiên, chúng tôi sinh ra đã
như vậy, nó tuyệt nhiên không là kết quả của một lựa chọn sống hay ảnh
hưởng của các lối sống trụylạc.
Là một trí thức, tôi đau khổ và đi tìm câu trả lời nghiêm túc trong khoa học.
Và tôi ngỡ ngàng nhận ra các kết luận của y học, tâm lý học, xã hội học
hiện đại đều khẳng định đồng tính là tự nhiên, không phải là một bệnh lý
haymột kiểu thức thương tổn về tâm lý. Hầu hết chúng ta đã quá quen với
chuyện xã hội chỉ có hai giới tính, quen đến mức không có chỗ cho sựkhác
biệt.
Thật sự kết quả nghiên cứu cho thấyxã hội tồn tại một cách tự nhiên nhiều
hình thái giới tính khác nhau: nam, nữ, đồng tính nam, đồng tính nữ, “bi”
(người cảm xúc với cả hai giới tính). Một điều duynhất khác biệt là hai giới
tính nam - nữ chiếm đa số và do những định kiến xã hội dẫn đến những
người thuộc các nhóm thiểu số không dám thể hiện xu hướng giới tính thật
của mình.
Khoa học đã khẳng định nhưng định kiến xã hội còn quá nặng nề, người
đồng tính từ khi sinh ra đã chịu nhiều định kiến và thiếu công bằng của xã
hội. Các phóng sự về người đồng tính hầu hết đều tiếp cận từ “mại dâm
nam” haycác vụ giết nhau vì tình. Vâng, đâylà tệ nạn, nhưng nó là tệ nạn
của xã hội loài người nói chung chứ không phải tệ nạn do đồng tính mà ra.
Quy kết không rõ nguyên nhân sẽ không thể đi đến giải pháp xã hội hiệu
quả.
Một lần nữa, trước khi phán xét xin hãy lắng nghe và quan sát với trái tim
yêu thương và chấp nhận sự khác biệt. Đồng tính không phải là sự lựa
chọn, người đồng tính có thể là bất cứ ai trong số những người thân yêu
của các bạn.
Chúng tôi là những người con, người anh, người chị, thậm chí người cha,
người mẹ trong mỗi gia đình; chúng tôi là những đồng nghiệp thân thiết
trong các công sở; chúng tôi là những công dân có trách nhiệm trong xã
hội.
Chúng tôi là bác sĩ, kỹ sư, giảng viên, ca sĩ, diễn viên, công nhân, nông
dân, sinh viên, nhà khoa học, nhà báo, nhà thơ... Thống kê của thế giới, tỉ
lệ đồng tính trong dân số giao động từ 1-5%. Nếu lấysố trung bình thì với
80 triệu dân, cộng đồng người đồng tính của VN không dưới 2 triệu người.
Đây là một cộng đồng lớn mà sự hiểu biết của xã hội sẽ có những tác
động rất quan trọng.
Cuối cùng, tôi muốn nói với cha mẹ tôi, những người thân yêu và bạn bè
tôi, xin đừng đau khổ mà hãy yêu thương và tự hào vì tôi được sống là
chính mình. Tôi muốn nói với cộng đồng những người đồng tính nam cũng
nhưnữrằng hãytựtin là chính mình và sống thật tốt, rằng mọi người rồi sẽ
nhưnữrằng hãytựtin là chính mình và sống thật tốt, rằng mọi người rồi sẽ
hiểu biết và đón nhận sự khác biệt dù sẽ có nhiều khó khăn ở buổi ban
đầu.
Trích Tuổi Trẻ 24/4/2004
Chiếc hộp quý giá
Có một người cha nghèo đã quở mắng đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội
lãng phí cả một cuộn giấygói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha
nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấyquýra thành từng mảnh nhỏ trang trí một
chiếc hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, cô bé mang chiếc hộp đến và nói với
cha: "Con tặng cha".
Người cha cảm thấybối rối vì cơn giận dữ của mình hôm trước nhưng rồi
cơn giận dữlại bùng lên khi ông mở ra thấycái hộp trống rỗng.
Ông mắng đứa con gái. Cô bé ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng: "Cha
ơi, đó đâu phải là chiếc hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn để tặng
cha mà!"
Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ cầu xin con
tha thứ.
Ðứa con gái nhỏ sau đó không bao lâu qua đời trong một tai nạn. Nhiều
năm sau người cha vẫn giữ khư khư chiếc hộp giấy bên cạnh mình. Mỗi
khi gặp chuyện nản lòng, ông lấyra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến
tình yêu mà cô con gái bé bỏng của ông dã thổi vào chiếc hộp.
Trong cuộc sống, chúng ta sẽ và đã nhận được những chiếc hộp quý giá
chứa đầytình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái chúng ta, từ bè bạn, từ
gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được những tài sản nào quý
giá hơn những chiếc hộp chứa đầytình yêu vô tưnhưthế.
(Trích phụ san Thế Hệ Trẻ)
Chuyện con vịt
Mùa hè, mẹ gửi Andrew về quê chơi với bà ngoại. Được cậu Billycho một
cái giàn thun, Andrew khoái lắm. Nhưng nhớ lời cậu dặn, nó chỉ dám tập
bắn ở trong rừng cây phía sau nhà. Andrew lang thang suốt buổi sáng ở
trong rừng, nhưng nó chẳng bắn được chút gì cả. Buồn rầu, Andrew thất
thểu về nhà ăn trưa. Vào tới sân, thấybầyvịt của bà ngoại đang rượt nhau
kêu quàn quạc trong sân. Andrew cúi xuống nhặt một hòn sỏi và bắn đại
một phát. Chẳng may, viên sỏi trúng ngay giữa đầu một con vịt, nó lăn
đùng ra giữa sân, giãyđành đạch mấycái rồi nằm ngayđơ.Andrew hoảng
hốt nhìn quanh: không có ai cả. Nó vội nhặt con vịt và nhét vào trong đống
củi. Yên trí với bí mật của mình, Andrew ngồi vào bàn ăn trưa, mà không
biết rằng đã có ít nhất một cặp mắt nhìn thấychuyện xảyra với con vịt.
Sau bữa ăn trưa, bà ngoại vừa cất đồ ăn dư vào chạn vừa dặn Sally, chị họ
của Andrew, con gái chú Billy:
- Bữa naytới lượt con rửa chén đó.
- Nhưng Andrew nó hứa làm thay con rồi. - Sally vội đáp và nhìn Andrew
bằng ánh mắt khiến nó đang đỏ mặt toan cựcãi bỗng đâm ra chột dạ.
- Thật không Andrew? - Bà ngoại hỏi, không quayđầu lại.
- Con à?
Andrew vừa mở mồm thì Sallyhích một cái đau điếng vào sườn nó và khẽ
thì thầm qua kẽ răng:
- Con vịt. Nhớ không?
- Con nhận lời chị ấyrồi. - Andrew đáp bằng giọng hậm hực.
Ngủ trưa dậy, ông ngoại rủ Andrew và Sallyđi câu, nhưng bà ngoại bảo:
- Sally, cháu ở nhà giúp bà nấu nồi xúp cho bữa tối.
- NhưngAndrew thích ở nhà nấu xúp hơn là đi câu đấychứ! Bà hỏi nó xem
có đúng nhưvậykhông?
Sally trả lời bằng giọng mát mẻ. Andrew toan cãi thì Sally tằng hắng mất
tiếng. Nó đành nghẹn ngào trả lời:
- Cháu sẽ ở nhà giúp bà.
Cứthế, suốt ngàyhôm đó, Andrew luôn bị Sallydằn vặt bởi chuyện con vịt.
Tối đến, mệt mỏi,Andrew nằm lăn trên chiếc đi-văng trong phòng khách và
ngủ thiếp đi. Lúc nó thức dậy, ai đó đã tắt đèn và phủ trên người nó một
tấm chăn.Andrew nằm im, đầu nó nhớ lại chuyện trong ngày. Nhiều lúc nó
muốn nói thật với bà ngoại về chuyện con vịt, nhưng nó lại sợ bà ngoại sẽ
mách mẹ nó, rồi thì sang năm mẹ nó sẽ không cho nó về chơi với ông bà
nữa thì sao? Còn Sallythì quá quắt quá, không biết bao giờ nó mới thoát
khỏi bàn tayquái ác của Sally? Biết làm sao đây? Nó chỉ muốn chết quách
cho rồi. Andrew thổn thức.
Chợt một bàn tayto mềm của bà ngoại đặt lên vai nó, giọng êm ái của bà
ngoại thì thầm:
- Nói đi con. Có điều gì con cứnói ra cho nhẹ nhõm trong lòng.
- Con vịt... Cháu... Con vịt... - Andrew lắp bắp.
Bà ngoại im lặng. Hít một hơi dài, Andrew nói một mạch:
- Cháu lỡ taybắn chết một con vịt rồi bà ạ!
- À, ra chuyện con vịt. Lúc đầu thấythái độ của cháu với Sallybà hơi ngạc
nhiên, nhưng bà đã hiểu cả khi lùa bầy vịt vào chuồng và thấy thiếu một
con. Nhưng bà muốn chờ cháu tự nói ra. Câu chuyện ngàyhôm naylà một
bài học cho cháu đó: Che giấu tội lỗi của mình, cháu sẽ không bao giờ có
được sựthanh thản và cháu sẽ trở thành sựnô lệ của cái xấu.
Một cách xử sự
Mr.Thomas là một chủ nông trại giàu có. Ông và vợ mình đối xử rất thân
thiện với mọi người nên ai cũng yêu mến họ cả.
Một hôm ông thấyvợ mình, bà Thomas sai người giúp việc đến cuối làng,
nhà bà John - một tá điền của ông - để mượn một cái bào rau củ. Sau khi
người nàyđi khỏi, ông hỏi vợ :
- Anh không nghĩ rằng nhà ta lại không có một cái bào hay không đủ khả
năng mua mà em lại sai người đi mượn cho thêm phiền phức nhưthế.
Bà Thomas từtốn trả lời :
- Đây, anh xem, cái bào của nhà ta vẫn còn rất tốt. Em biết mọi người ở
vùng này đều yêu quí chúng ta vì chúng ta đem lại nhiều vật chất cho họ
hơn các ông chủ khác; nhưng em không muốn như vậy. Em muốn được
yêu mến bằng một thứ tình cảm cao hơn, tình làng xóm. Mà điều đó chỉ có
thể khi nào chúng ta và họ không có khoảng cách giữa chủ và tớ, giữa giàu
và nghèo. Như vậy chuyện cái bào rau củ chỉ là cái cớ để anh và em đến
gần với mọi người hơn mà thôi.
Bức tranh bị bôi bẩn
Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một
tuyệt tác. Và rồi một ngàykia chàng bắt tayvào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo
nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét
vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm
việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn
quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống
mãi với thời gian.
Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những
nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuynhiên sự
có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong
cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động
sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức
tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số
hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài
người phát hiện ra mối nguyhiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một
bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả
trăm mét.Tuynhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh
báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm.
Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người
đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấymột câycọ nhúng nó vào hộp màu
và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sựhoàn mỹtuyệt vời đã bị phá hủy.
Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật câycọ
từtayngười đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tayđịnh đập cho
người đàn ông nọ một trận. Tuynhiên, hàng chục người xung quanh cũng
đã kịp lao tới, giữlấyngười họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi
một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói:
"Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về
tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính
sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta
không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân
mình".
Vậynên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta
dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại
hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng
chờ đón ngaydưới chân bạn.
Truyện do bạn đọc Lilytrang gởi đến Xitrum.net
Chú mèo không có miệng
Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máytính
và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...
Họ ít có thời gian để ýđến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không
cảm thấyvậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày.
Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô
bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết
nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với
những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh
ảo ba chiều nhưthật. Cô bé cảm thấycô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng
cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những
đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra
công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên
thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thì
hỏi:
- Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc?
Cô bé lại òa lên tức tưởi:
- Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai
nghe cháu nói!
- Vậyông sẽ nghe cháu!
Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, những
buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lời
phán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể
xong, ông bảo cô đừng buồn và hãyđi về nhà.
Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên ngồi kể chuyện cho ông già
nghe. Cô thayđổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấycuộc sống
vẫn còn nhiều điều để sống.
Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không
làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạyđến công viên để chia sẽ cho vơi
bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạyqua đèn đỏ...
***
Ngàybiết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đã mà cô
bé hayngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món
quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngàyhôm trước, nhưng không thấycô bé
đến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn
xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé,
mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.
Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê
hình mèo không có miệng - Chú mèo hiện nayđã mang hiệu "Hello Kitty"
(bạn đã bao giờ để ýmèo Hello Kittykhông hề có miệng?) - chú mèo được
làm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi người.
Tôi không biết "sự tích" Hello Kitty này có thật hay không. Tôi cũng không
phải nhà quảng cáo cho thương hiệu ấy. Tôi chỉ biết mỗi lần nhìn hình chú
mèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở phải biết lắng nghe người
khác - thực sựlắng nghe.
Một vài dòng...
Nhiều năm về trước, một ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một công ty
dầu lửa đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công tythiệt hại hơn 2 triệu
đôla. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu tập đoàn này. Vào cái
ngày đen tối mà tin tức khủng khiếp trên được lan truyền ra, hầu hết các
nhân viên và ủy viên khác của công ty đều lo lắng và muốn tránh mặt
Rockefeller, không ai muốn bị liên lụygì.
Chỉ trừ có một người, đó chính là ủy viên đưa ra quyết định sai lầm kia.
Ông ta là Edward T. Bedford. Rockefeller ngayhôm ấyhẹn gặp Bedford và
Bedford rất đúng giờ. Ông ta đã sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệt
ngã từRockefeller.
Khi Bedford bước vào phòng Rockefeller, ông vua dầu lửa đang ngồi cạnh
bàn, bận rộn viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng,
không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên.
-A, anh đấyhả, Bedford?- Rockefeller nói rất bình tĩnh - Tôi nghĩ là anh đã
nghe tin những tổn thất của công tychúng ta rồi chứ?
Bedford đáp rằng ông đã biết rồi.
- Tôi đã suynghĩ rất nhiều về điều này- Rockefeller nói - Và trước khi tôi nói
chuyện với anh, tôi đã ghi ra đâyvài dòng.
Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau:
Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã "viết vài dòng" là:
"Những ưu điểm của Bedford". Sau đó là một loạt những đức tính của tôi,
kèm theo là miêu tả vắn tắt rằng tôi đã giúp công tyđưa ra quyết định đúng
đắn được 3 lần và giúp công ty kiếm được gấp nhiều lần số tiền tổn thất
lần này.
Tôi không bao giờ quên bài học ấy. Trong nhiều năm sau, bất kỳkhi nào tôi
định nổi cáu với người khác, tôi đều bắt mình phải ngồi xuống, nghĩ và viết
ra một bảng liệt kê những ưu điểm của người đó, dài hết sức có thể. Khi tôi
viết xong bản đó thì thường tôi cũng thấybớt cáu rồi.
Không biết là thói quen nàyđã giúp tôi bao nhiêu lần tránh được những sai
phạm tôi có thể có: đó là nổi cáu một cách mù quáng với người khác.
Tôi biết ơn ông chủ tôi vì thói quen này, và bâygiờ tôi giới thiệu nó cho tất
cả các bạn.
Lỗ nhỏ đắm thuyền
Trên sườn núi Long’s Peak ở Colorado có một câyđại thụ khổng lồ bị tàn
phá còn trơ lại mỗi một khúc thân. Những nhà thực vật học đoán cây đó
sống khoảng 400 năm. Hồi Columbus đặt chân lên đất El Salvador nó đã
có rồi và khi những tu sĩ tới gâydựng sự nghiệp ở Plymouth, nó mới sống
được nửa đời của mình.
Trong đời sống dài đằng đẵng suốt bốn thế kỷ đó, nó bị sét đánh
14 lần và trải qua biết bao lần tuyết băng, giông tố mà vẫn sống. Về sau, nó
bị một đàn sâu đục khoét hết lớp vỏ này đến lớp vỏ khác, mỗi ngày gặm
nhấm từng chút một liên tiếp không ngừng.
Dần dần câycổ thụ trở nên mục ruỗng và ngã đổ. Thành thửmột câycổ thụ
khổng lồ chống chọi nổi với thời gian, với sấm sét, với giông tố mà rốt cuộc
lại bị hạ vì những con sâu tí hon, nhỏ xíu tới nỗi có thể bẹp nát giữa hai đầu
ngón tayngười...
Nhiều người chúng ta cũng từng vinh quang chiến thắng được sấm sét,
giông tố, vượt qua cả trời long đất lở trong đời, để rồi bị những phiền
muộn, giận hờn vặt vãnh, tầm thường đánh gục. Những điều vụn vặt ấycó
khác chi những con sâu nhỏ kia có thể phá hủy cuộc sống chúng ta từng
ngày.
Vì thế, đừng bao giờ để những con sâu ấylen lỏi trong tâm hồn, khi chúng
ta có thể bóp bẹp chúng chỉ bằng hai đầu ngón tay!
9 ân đức của Cha Mẹ
Sinh:người Mẹ phải khó nhọc cưu mang hơn chín tháng, chịu sự đau đớn
trong lúc đẩythai nhi ra khỏi lòng mẹ
Cúc:Nuôi dưỡng, nâng đỡ, chăm nom, săn sóc hài nhi cả vật chất lẫn tinh
thần. Tình cảm rất tựnhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn con
thêm hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi.
Súc:Cho bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theo
thời tiết mỗi mùa; trông cho con lần hồi biết cử động, điều hòa và nên vóc
nên hình cân đối xinh đẹp.
Dục:Dạydỗ con thơ động chân cất bước linh hoạt tự nhiên; biết chào kính
người lớn, vui với bạn đồng hàng; tập con từ câu nói tiếng cười hồn nhiên
vui vẻ. Khi trẻ lớn khôn thì khuyên răng dạy dỗ con chăm ngoan, để tiến
bước trên đường đời.
"Dạycon từthuở còn thơ,
Mong con lanh lợi, mẹ cha yên lòng"
Vũ: Âu yếm, nâng niu, vuốt ve, bế ẵm ... để con trẻ vào đời trong tình cảm
trìu mến thân thương .
Cố: Chăm nom, thương nhớ, đoái hoài, cố cập con trẻ từ tấm bé đến khi
không lớn, lúc ở gần cũng nhưlúc đi xa :
"Con đi đường xa cách
Cha Mẹ bóng theo hình
Ngàyđêm không ngơi nghỉ
Sớm tối dạ nào khuây"
Phúc: Giữ gìn, đùm bọc, che gió, chắn mưa, nhường khô, nằm ướt, hay
Cha Me quên mình chống đỡ những bạo lực bất cứ từ đầu đến, để bảo vệ
cho con.
Phục: theo khả năng và tâm tính của trẻ mà uốn nắn, dạydỗ, tìm phương
pháp hướng dẫn trẻ vươn lên hợp tình đời lẽ đạo, tránh cho con bị lôi cuốn
bởi tiền tài ảo vọng, vật chất và thị hiếu bên ngoài.
Trưởng: Lo lắng tận tình, đầu tư hợp lý, cho con học tập để chuẩn bị dấn
thân với đời; cố vấn cho con nên vợ thành chồng xứng hợp với gia phong,
thế đạo. Dù không cố chấp vấn đề "môn đăng hộ đối", nhưng vợ chồng so
le về tuổi tác, trình độ, sức khỏe và khả năng thu hoạch tiền tài... cũng thiếu
đi phần nào hạnh phúc lứa đôi, mà tuổi trẻ thường vì tiếng sét ái tình, làm
lu mờ lýtrí, khi tỉnh ngộ xem nhưchén nước đã đổ, khó mà lấylại đủ!
Đích đến
Đó là một buổi sáng sương mù phủ kín, ngày 4-7-1952 khi Florence
Chadwick bước xuống nước bơi vượt eo biển từ đảo Catalina đến bờ biển
California. Bơi đường trường không phải là một điều mới lạ đối với
Florence, bởi cô từng vượt biển Manche (giữa nướcAnh và Pháp) ở cả hai
chiều.
Buổi sáng hôm đó nước lạnh cóng, còn sương mù thì dàyđến nỗi cô khó
có thể nhìn thấychiếc thuyền trong đoàn. Sau khi đã bơi hơn 15 tiếng đồng
hồ, cô yêu cầu mọi người kéo cô lên thuyền. Huấn luyện viên của Florence
ráng hết sức để động viên cô bởi họ đã rất gần bờ, nhưng cô chỉ nhìn thấy
sương mù và sương mù. Vì thế cô bỏ cuộc... khi cách đích không tới nửa
dặm.
Sau đó cô tâm sự: "Không phải tôi biện hộ cho mình, nhưng nếu tôi nhìn
thấybờ, tôi đã có thể bơi đến đích". Không phải cái lạnh haysự sợ hãi, hay
sự kiệt sức đã khiến cho Florence Chadwick thất bại, mà chính là sương
mù.
Hai tháng sau cũng chính tại eo biển đó, cũng là khoảng cách đó, Florence
Chadwick đã lập một kỷlục mới, bởi vì giờ đâycô có thể nhìn thấyđất liền.
Nhiều lúc chúng ta cũng thất bại, không phải vì chúng ta sợ haybởi áp lực
của những người xung quanh hay tại bất cứ điều gì, mà chỉ vì chúng ta
không nhìn thấyđích của mình.
Cho và nhận
Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư
nàyvẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của
sinh viên" vì sựthân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh.
Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giàycũ nằm giữa đường. Họ cho
rằng đó là đôi giàycủa một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần
bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngàylàm việc của mình.
Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc
người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giàycủa ông ta rồi thầyvà em cùng
trốn vào sau những bụi câykia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm
thấyđôi giày."
Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem
những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là
một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều
nhờ vào người nông dân nàyđấy. Em hãyđặt một đồng tiền vào mỗi chiếc
giàycủa ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao."
Người sinh viên làm nhưlời vị giáo sưchỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào
sau bụi câygần đó.
Chẳng mấychốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến
nơi đặt giàyvà áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa
xỏ chân vào một chiếc giàythì cảm thấycó vật gì cứng cứng bên trong, ông
ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấymột đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng
hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai
mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh
nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ
chân vào chiếc giàycòn lại. Sựngạc nhiên của ông dường nhưđược nhân
lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với
cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên
trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bàytỏ sự cảm tạ đối với
bàn tayvô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu
giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm
sóc và đàn con đang thiếu ăn.
Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sưlên
tiếng: "Bâygiờ em có cảm thấyvui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta
ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em
một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu
được ýnghĩa thật sự của câu nói mà trước đâyem không hiểu: "Cho đi là
hạnh phúc hơn nhận về".
Câu chuyện bát mì
Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái.
Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì".
Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối
năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
o Oo
Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người
Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày
thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãycòn tấp nập ồn ào nhưng
vào ngàynàymọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm
mới. Vì vậyđường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một
người nhiệt tình, tiếp đãi khách nhưngười thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ
định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung
niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn
khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ
mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
- Xin mời ngồi!
Nghe bà chủ mời, người phụ nữrụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?
Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quayvào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.
Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò
chuyện khe khẽ với nhau. "Ngon quá" - thằng anh nói.
- Mẹ, mẹ ăn thửđi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con
cùng khen: "Thật là ngon! Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày
31/12, ngàychuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát
đạt. So với năm ngoái, năm naycó vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ
toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một
người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấycái áo khoác lỗi thời
liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.
- Có thể... cho tôi một... bát mì được không?
- Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai nhưnăm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:
- Cho một bát mì.
Ông chủ nghe xong liền nhanh taycho thêm củi vào bếp trả lời:
- Vâng, một bát mì!
Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:
- Nàyông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?
- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.
Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười
cười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ
cũng không đến nỗi nào!"
Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi
quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai
vợ chồng ông chủ quán.
- Thơm quá!
- Năm nayvẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là maymắn quá!
- Sang năm nếu được đến đâynữa thì tốt biết mấy!
Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải
Đình.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với
nhau một lúc lâu.
Đến ngày31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt,
vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện.
Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấytrong lòng có một cảm giác gì đó
khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông
chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là
“200đ/bát mì” và thayvào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số
hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ". Đúng
10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới
đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ
quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều.
- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.
Nhìn thấykhuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:
- Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không?
- Được chứ, mời ngồi bên này!
Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh taycất tờ giấy"Đã đặt chỗ" đi, sau
đó quayvào trong la to: "Hai bát mì".
- Vâng, hai bát mì. Có ngay.
Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp,
vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sựvui mừng của ba mẹ con, trong
lòng họ cũng cảm thấyvui lây.
- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm naymẹ muốn cảm ơn các con!
- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?
- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người
bị thương, công tybảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng
ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm
mươi ngàn đồng.
- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.
Bà chủ đứng bên trong không dám động đậyđể lắng nghe.
- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay
mẹ đã nộp xong cả rồi!
- Hả, mẹ nói thật đấychứ?
- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu
Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công tyđã
phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậysố tiền chúng ta còn thiếu mẹ
đã nộp hết rồi.
- Mẹ ơi!Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau nàymẹ cứ để con tiếp tục nấu
cơm nhé.
- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!
- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!
- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một
ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời
phụ huynh đến dự một tiết học. Thầygiáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức
thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện
cho Bắc Hải đảo đi dựthi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói
mới biết nên hôm đó con đã thaymẹ đến dự.
- Có thật thế không? Sau đó ra sao?
- Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu
Thuần đã lấyđề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài
văn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để
gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậysớm để làm việc". Đến
cả việc hàng ngàycon phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn:
"Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi
một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc
chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí
để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì vậy Tiểu
Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau nàymở một tiệm mì, trở thành
ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của
mình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!"
Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con
nói chuyện mà nước mắt lăn dài.
- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ
đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.
- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?
- Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói:
"Cám ơn sựquan tâm và thương yêu của thầycô đối với Tiểu Thuần. Hàng
ngàyem con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn
thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho
mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấysự
xấu hổ nhưng đó là sựxấu hổ chân chính. Mấynăm naymẹ chỉ gọi một bát
mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên
được...Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ
nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầycô quan tâm giúp đỡ cho em con."
Ba mẹ con nắm taynhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô
mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi
chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:
- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!
Lại một năm nữa trôi qua.
Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy"Đã đặt chỗ"
nhưng ba mẹ con vẫn không thấyxuất hiện.
Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con
vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm,
toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng
bàn số hai thì được giữlại ynhưcũ.
"Việc này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạc
nhiên khi nhìn thấycảnh nàynên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện
bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó
cũng là một sựhyvọng một ngàynào đó ba vị khách kia sẽ quaytrở lại, cái
bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh
phúc", mọi người đều muốn thửngồi vào cái bàn này.
Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.
Lại một ngày31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng
cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng
chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đâylà thói quen
năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem
đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là
rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi
người rất vui vẻ.Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng
thâm tâm họ đang mong chờ giâyphút đón mừng năm mới. Người thì ăn
mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn…Mọi người vừa
ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có
thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện
vui vẻ. Ởđâyai cũng coi nhau nhưngười nhà.
Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền
im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, taycầm áo khoác bước
vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại.
Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một
người phụ nữăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.
Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói
chầm chậm:
- Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?
Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấynăm rồi, hình ảnh bà mẹ
trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bâygiờ họ đang đứng trước mặt
bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ taychỉ vào ba người
khách, lắp lắp nói:
- Các vị... các vị là...
Một trong hai thanh niên tiếp lời:
- Vâng! Vào ngàycuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu
đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu
như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến
sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm naycháu thi đỗ vào trường y, hiện
đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu
sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng
cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba
chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất
Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô.
Cuối cùng, ýđịnh nung nấytừ bao lâu naycủa chúng cháu là hôm nay, ba
mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.
Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông
chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra,
đứng dậynói:
- Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả
mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ.
Mau lên!
Bà chủ nhưbừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:
- Ồphải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.
Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:
- Có ngay. Ba bát mì.
o Oo
Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt
mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với
xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh
lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng
ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có
một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm
hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong
mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mởkho tàng ấy ra và
thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm
đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.
Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có
người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước
mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó
không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện
đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu
chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
Đại bàng và Gà
Ngày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng.
Trong tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển
ngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới
chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy.
Một ngàykia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay
chú chim nhỏ được nuôi lớn nhưmột con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng
cũng tin nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đình
và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì đó
cao xa hơn. Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại
bàng nhìn lên trời và thấynhững chú chim đại bàng đang sải cánh baycao
giữa bầu trời.
"Ồ- đại bàng kêu lên - Ước gì tôi có thể baynhưnhững con chim đó".
Bầygà cười ầm lên: "Anh không thể bayvới những con chim đó được.Anh
là một con gà và gà không biết baycao".
Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay
cao cùng họ. Mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầygà lại bảo nó
điều không thể xảyra. Đó là điều đại bàng cuối cùng đã tin là thật. Rồi đại
bàng không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng, sau
một thời gian dài sống làm gà, đại bàng chết.
Trong cuộc sống cũng vậy: Nếu bạn tin rằng bạn là một người tầm thường,
bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị, đúng như những gì mình đã
tin. Vậy thì, nếu bạn đã từng mơ ước trở thành đại bàng, bạn hãy đeo đuổi
ước mơđó... và đừng sống như một con gà!
Thư của Thượng Đế gửi cho phụ nữ
Ta cho phép người đàn ông saygiấc để anh ta không quấyrầysựsáng tạo
và để ta có thể kiên trì hoàn thiện vẻ ngoài của ngươi...
Từmột mảnh xương, ta tạo ra ngươi. Ta chọn phần xương sườn, dùng bảo
vệ cuộc đời người đàn ông, bảo vệ trái tim và lá phổi của anh ta, phần
xương nâng đỡ anh ta - đúng nghĩa với điều ngươi phải làm. Ta tạo hình ra
ngươi, một cách hoàn hảo và xinh đẹp. Đặc điểm của ngươi là một cái
xương sườn, mạnh mẽ lẫn yếu đuối và mỏng manh. Ngươi phải bảo vệ
phần mỏng manh nguyên thủy nhất trong người đàn ông - đó là trái tim
anh ta. Trái tim là trung tâm của người đàn ông, lá phổi cho anh ta hơi thở.
Khung xương sườn sẽ bị gẫytrước khi trái tim bị hủyhoại. Nâng đỡ người
đàn ông nhưkhung xương sườn nâng đỡ cơ thể. Ngươi không được lấyra
từchân - phần ở dưới anh ta, ngươi không được lấyra từđầu - phần ở trên
anh ta. Ngươi được lấy ra từ bên cạnh, để ngươi luôn bên cạnh và sát
cánh với anh ta.
Ngươi là thiên thần hoàn hảo của ta, cô gái nhỏ xinh đẹp của ta. Ngươi sẽ
trở thành người phụ nữ lộng lẫy, thông minh. Đôi mắt ta sẽ nhìn thấyđức
hạnh chứa đầytim ngươi. Đôi mắt ngươi đẹp. Đôi môi ngươi sẽ đáng yêu
làm sao khi nói những lời nguyện cầu. Lỗ mũi ngươi quá hoàn hảo. Đôi
bàn tayngươi thanh nhã để được chạm vào. Ngươi rất đặc biệt bởi ngươi
là phần mở rộng của ta. Đàn ông tượng trưng cho vẻ ngoài của ta - đàn bà
tượng trưng cho cảm xúc của ta. Cả hai tượng trưng cho toàn bộ Thượng
đế.
Vì thế, người đàn ông hãycư xử tốt với người phụ nữ. Yêu cô ấy, tôn trọng
cô ấy, bởi vì cô ấymỏng manh. Làm tổn thương cô ấy, anh làm tổn thương
ta. Làm đau đớn cô ấy, chính là anh đang hủy hoại trái tim mình, trái tim
của cha anh, trái tim của cha cô ấy.
Còn người đàn bà, hãy khiêm nhường cho anh ấy thấy quyền năng của
cảm xúc ta đã cho ngươi. Trong sự điềm đạm nhã nhặn, hãychứng tỏ sức
mạnh của ngươi. Trong tình yêu, hãycho anh ta thấy, ngươi là chiếc xương
sườn bảo vệ phần bên trong của anh ta.
Bạn đã biết người phụ nữ đặc biệt đến thế nào trong mắt của Thượng đế?
Vai kịch cuối cùng
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy
ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo
viên cấp I trường làng.
Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng.
Ởđây, chiều nào ông cũng thấymột chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạyqua
thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầybụi đường với những toa đông đúc
hành khách nhưmột thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé
vụt đứng dậy, háo hức đưa tayvẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy
lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngàytrên đường- chẳng
ai để ývẫylại chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấychú bé
ra vẫyvà vẫn không một hành khách nào vẫylại. Nhìn nét mặt thất vọng của
chú bé, tim người diễn viên già nhưthắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng
bằng việc thấymột em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời
sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấyông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép
một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi
chống gậyđi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên ga
trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: " Đâylà vai kịch cuối cùng của
mình, cũng nhưnhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một
vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài
người ra, cười, đưa tayvẫylại chú bé. Ông thấychú bé mừng cuống quít,
nhẩycẫng lên, đưa cả hai tayvẫymãi.
Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứmột
đêm diễn huyhoàng nào ở nhà hát. Đâylà vai kịch cuối cùng của ông, một
vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho
chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng
tin ở cuộc đời.
Trái tim, bộ óc và cái lưỡi
Một ngàykia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ývới nhau sẽ không bao giờ
nói những lời đơn sơ bé nhỏ nữa.
Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho
ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn,
cương quyết chứkhông thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."
Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi nàychỉ có những tư tưởng cao
siêu, những công thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng cho
bộ óc suynghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời
giờ là vàng bạc."
Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy
mình trở nên rất quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của
thân thể. Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh
của sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ naytôi sẽ chỉ nói những
từ cao siêu, những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc
hùng hồn."
Kể từdạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản
xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nói
những lời đơn sơ nhỏ bé nữa.
Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông :
không một chiếc lá xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng người
cũng trở nên chai đá nhưnhững tháng hè nóng bức.
Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúc
miệng họ vô tình bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười.
Nhưng kìa, thayvì chê cười, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ
miệng nàysang miệng khác, từ bộ óc nàysang bộ óc khác, từ trái tim này
qua trái tim nọ. Cuối cùng chúng xuất hiện nhưnhững đóa hoa phá tan lớp
băng tuyết giá lạnh để vươn cao làm đẹp cho đời.
Thử nghĩ xem
Jack Canfield & Mark V. Hansen
Sau khi FredAstaire thử vai lần đầu tiên vào năm 1933, ghi chú của vị điều
hành cuộc thi của MGM, "Không biết diễn! Hơi nhàm chán! Biết nhảy một
chút!" Astaire lưu giữ tờ giấy ngay phía trên lò sưởi nhà mình tại Bevery
Hills.
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6
[Sách] Nghệ thuật sống 6

Contenu connexe

Tendances

Truyện cổ tích
Truyện cổ tíchTruyện cổ tích
Truyện cổ tíchpbnguyen
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2Đặng Phương Nam
 
Tự truyện diễn giả trần đăng khoa
Tự truyện diễn giả trần đăng khoaTự truyện diễn giả trần đăng khoa
Tự truyện diễn giả trần đăng khoaĐình Tuấn Phạm
 
Những bài văn tả mẹ
Những bài văn tả mẹNhững bài văn tả mẹ
Những bài văn tả mẹCuc Nguyen
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3Đặng Phương Nam
 
MS23_Hana Totto Chan.ppt2
MS23_Hana Totto Chan.ppt2MS23_Hana Totto Chan.ppt2
MS23_Hana Totto Chan.ppt2Sunsilkvietnam
 
Nhà giả kim paulo coelho
Nhà giả kim   paulo coelhoNhà giả kim   paulo coelho
Nhà giả kim paulo coelhoLinh Hoàng
 
Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống   Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống Xephang Daihoc
 
Bi mat cua mot tri nho sieu pham eran katz
Bi mat cua mot tri nho sieu pham   eran katzBi mat cua mot tri nho sieu pham   eran katz
Bi mat cua mot tri nho sieu pham eran katzdotcom_91
 
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư thuật nói chuyện
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư   thuật nói chuyện[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư   thuật nói chuyện
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư thuật nói chuyệnĐặng Phương Nam
 

Tendances (18)

Toi la beto
Toi la betoToi la beto
Toi la beto
 
Truyện cổ tích
Truyện cổ tíchTruyện cổ tích
Truyện cổ tích
 
Thư gửi bầu trời
Thư gửi bầu trờiThư gửi bầu trời
Thư gửi bầu trời
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 2
 
Chicken soup for the soul v3
Chicken soup for the soul v3Chicken soup for the soul v3
Chicken soup for the soul v3
 
Tự truyện diễn giả trần đăng khoa
Tự truyện diễn giả trần đăng khoaTự truyện diễn giả trần đăng khoa
Tự truyện diễn giả trần đăng khoa
 
Những bài văn tả mẹ
Những bài văn tả mẹNhững bài văn tả mẹ
Những bài văn tả mẹ
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 3
 
MS23_Hana Totto Chan.ppt2
MS23_Hana Totto Chan.ppt2MS23_Hana Totto Chan.ppt2
MS23_Hana Totto Chan.ppt2
 
Nha gia kim
Nha gia kimNha gia kim
Nha gia kim
 
Nhà giả kim paulo coelho
Nhà giả kim   paulo coelhoNhà giả kim   paulo coelho
Nhà giả kim paulo coelho
 
Diem tua cua niem tin 02
Diem tua cua niem tin 02Diem tua cua niem tin 02
Diem tua cua niem tin 02
 
NHÀ GIẢ KIM
NHÀ GIẢ KIMNHÀ GIẢ KIM
NHÀ GIẢ KIM
 
Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống   Những khoảng lặng cuộc sống
Những khoảng lặng cuộc sống
 
Hạt giống tâm hồn22
Hạt giống tâm hồn22Hạt giống tâm hồn22
Hạt giống tâm hồn22
 
Bi mat cua mot tri nho sieu pham eran katz
Bi mat cua mot tri nho sieu pham   eran katzBi mat cua mot tri nho sieu pham   eran katz
Bi mat cua mot tri nho sieu pham eran katz
 
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư thuật nói chuyện
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư   thuật nói chuyện[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư   thuật nói chuyện
[Sách] Xử thế trí tuệ toàn thư thuật nói chuyện
 
[Sách] Nghệ thuật sống 2
[Sách] Nghệ thuật sống 2[Sách] Nghệ thuật sống 2
[Sách] Nghệ thuật sống 2
 

En vedette

November 2015 Board Update
November 2015 Board UpdateNovember 2015 Board Update
November 2015 Board UpdateLisa Wogan
 
Let's live in......Paddington
Let's live in......PaddingtonLet's live in......Paddington
Let's live in......PaddingtonResidential Land
 
[Sách] Không gì là không thể
[Sách] Không gì là không thể[Sách] Không gì là không thể
[Sách] Không gì là không thểĐặng Phương Nam
 
Pelicula benjamín 1h
Pelicula benjamín 1hPelicula benjamín 1h
Pelicula benjamín 1hbejnakapo
 
[Sách] 36 kế nhân hòa phần 2
[Sách] 36 kế nhân hòa phần 2[Sách] 36 kế nhân hòa phần 2
[Sách] 36 kế nhân hòa phần 2Đặng Phương Nam
 
Butterflies_of_Kushtia_District
Butterflies_of_Kushtia_DistrictButterflies_of_Kushtia_District
Butterflies_of_Kushtia_DistrictAmit Kumer Neogi
 
Cyberbullying
Cyberbullying Cyberbullying
Cyberbullying VarAgg
 
TCTÜBİTAKUzayFaaliyetleri2005-2011
TCTÜBİTAKUzayFaaliyetleri2005-2011TCTÜBİTAKUzayFaaliyetleri2005-2011
TCTÜBİTAKUzayFaaliyetleri2005-2011Tamer
 
SCMA - контроль закрытия периода
SCMA - контроль закрытия периодаSCMA - контроль закрытия периода
SCMA - контроль закрытия периодаAnatoly Ryabukha
 
Daily Routine
Daily RoutineDaily Routine
Daily RoutineStarsin
 
Curriculum Vitae Business - NOV2015
Curriculum Vitae Business - NOV2015Curriculum Vitae Business - NOV2015
Curriculum Vitae Business - NOV2015Jens Kristian Kimper
 
The Executive Package
The Executive PackageThe Executive Package
The Executive PackageEric Wigart
 
Ava and sara logan figurative language powerpoint
Ava and sara logan figurative language powerpointAva and sara logan figurative language powerpoint
Ava and sara logan figurative language powerpointmrhaneyrhes
 
Fontegro expo 2015
Fontegro expo 2015Fontegro expo 2015
Fontegro expo 2015fontegro
 
cadoozmasterpresentation-150922140607-lva1-app6892
cadoozmasterpresentation-150922140607-lva1-app6892cadoozmasterpresentation-150922140607-lva1-app6892
cadoozmasterpresentation-150922140607-lva1-app6892Stefan Grimm
 
Institucion Educativa Nuestra Señora del Carmen
Institucion Educativa Nuestra Señora del CarmenInstitucion Educativa Nuestra Señora del Carmen
Institucion Educativa Nuestra Señora del Carmenangelocheno
 

En vedette (18)

November 2015 Board Update
November 2015 Board UpdateNovember 2015 Board Update
November 2015 Board Update
 
Let's live in......Paddington
Let's live in......PaddingtonLet's live in......Paddington
Let's live in......Paddington
 
[Sách] Không gì là không thể
[Sách] Không gì là không thể[Sách] Không gì là không thể
[Sách] Không gì là không thể
 
Pelicula benjamín 1h
Pelicula benjamín 1hPelicula benjamín 1h
Pelicula benjamín 1h
 
[Sách] 36 kế nhân hòa phần 2
[Sách] 36 kế nhân hòa phần 2[Sách] 36 kế nhân hòa phần 2
[Sách] 36 kế nhân hòa phần 2
 
Butterflies_of_Kushtia_District
Butterflies_of_Kushtia_DistrictButterflies_of_Kushtia_District
Butterflies_of_Kushtia_District
 
Cyberbullying
Cyberbullying Cyberbullying
Cyberbullying
 
Badawi Kamel cv
Badawi Kamel cvBadawi Kamel cv
Badawi Kamel cv
 
TCTÜBİTAKUzayFaaliyetleri2005-2011
TCTÜBİTAKUzayFaaliyetleri2005-2011TCTÜBİTAKUzayFaaliyetleri2005-2011
TCTÜBİTAKUzayFaaliyetleri2005-2011
 
SCMA - контроль закрытия периода
SCMA - контроль закрытия периодаSCMA - контроль закрытия периода
SCMA - контроль закрытия периода
 
Daily Routine
Daily RoutineDaily Routine
Daily Routine
 
Curriculum Vitae Business - NOV2015
Curriculum Vitae Business - NOV2015Curriculum Vitae Business - NOV2015
Curriculum Vitae Business - NOV2015
 
The Executive Package
The Executive PackageThe Executive Package
The Executive Package
 
Ava and sara logan figurative language powerpoint
Ava and sara logan figurative language powerpointAva and sara logan figurative language powerpoint
Ava and sara logan figurative language powerpoint
 
Fontegro expo 2015
Fontegro expo 2015Fontegro expo 2015
Fontegro expo 2015
 
cadoozmasterpresentation-150922140607-lva1-app6892
cadoozmasterpresentation-150922140607-lva1-app6892cadoozmasterpresentation-150922140607-lva1-app6892
cadoozmasterpresentation-150922140607-lva1-app6892
 
Institucion Educativa Nuestra Señora del Carmen
Institucion Educativa Nuestra Señora del CarmenInstitucion Educativa Nuestra Señora del Carmen
Institucion Educativa Nuestra Señora del Carmen
 
подорожі
подорожіподорожі
подорожі
 

Similaire à [Sách] Nghệ thuật sống 6

Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêuMột bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêunguyenoanhhaoanh625664
 
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chết
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chếtJenny phương ngày mai tôi sẽ chết
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chếtJenny Phương
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4Đặng Phương Nam
 
Nhà Giả Kim - The Alchemist
Nhà Giả Kim - The AlchemistNhà Giả Kim - The Alchemist
Nhà Giả Kim - The AlchemistViet_Cuong
 
Tổng hợp thư UPU Việt Nam và Quốc tế qua các năm
Tổng hợp thư UPU Việt Nam và Quốc tế qua các nămTổng hợp thư UPU Việt Nam và Quốc tế qua các năm
Tổng hợp thư UPU Việt Nam và Quốc tế qua các nămNgoc Gia Han Nguyen
 
điểm tựa niềm tin phần 1
điểm tựa niềm tin phần 1điểm tựa niềm tin phần 1
điểm tựa niềm tin phần 1MrTran
 
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của conBàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của concuongdienbaby05
 
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của conBàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của conJosé García
 
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của conBàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của concuongdienbaby04
 
Nhìn xe tang qua phố
Nhìn xe tang qua phốNhìn xe tang qua phố
Nhìn xe tang qua phốNguyen Nhat
 
Ebook Nhà Giả Kim - reviewsach.net
Ebook Nhà Giả Kim - reviewsach.netEbook Nhà Giả Kim - reviewsach.net
Ebook Nhà Giả Kim - reviewsach.netLao Hac Hoang
 
HJP 13_715-ChaseHanoi3
HJP 13_715-ChaseHanoi3HJP 13_715-ChaseHanoi3
HJP 13_715-ChaseHanoi3Linh Truong
 
Hạt giống tâm hồn
Hạt giống tâm hồnHạt giống tâm hồn
Hạt giống tâm hồnNgọc Khánh
 
Doc thu-dac-nhan-tam
Doc thu-dac-nhan-tamDoc thu-dac-nhan-tam
Doc thu-dac-nhan-tamhangnguyenhn
 

Similaire à [Sách] Nghệ thuật sống 6 (20)

Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêuMột bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
Một bức thư khá cảm động gửi mẹ yêu
 
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chết
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chếtJenny phương ngày mai tôi sẽ chết
Jenny phương ngày mai tôi sẽ chết
 
Diem tua cua niem tin 04
Diem tua cua niem tin 04Diem tua cua niem tin 04
Diem tua cua niem tin 04
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 4
 
Nhà Giả Kim - The Alchemist
Nhà Giả Kim - The AlchemistNhà Giả Kim - The Alchemist
Nhà Giả Kim - The Alchemist
 
Tổng hợp thư UPU Việt Nam và Quốc tế qua các năm
Tổng hợp thư UPU Việt Nam và Quốc tế qua các nămTổng hợp thư UPU Việt Nam và Quốc tế qua các năm
Tổng hợp thư UPU Việt Nam và Quốc tế qua các năm
 
điểm tựa niềm tin phần 1
điểm tựa niềm tin phần 1điểm tựa niềm tin phần 1
điểm tựa niềm tin phần 1
 
[Sách] Nghệ thuật sống 1
[Sách] Nghệ thuật sống 1[Sách] Nghệ thuật sống 1
[Sách] Nghệ thuật sống 1
 
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của conBàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
 
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của conBàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
 
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của conBàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
Bàn tay của bố - Chốn bình yên tuyệt vời của con
 
Nhìn xe tang qua phố
Nhìn xe tang qua phốNhìn xe tang qua phố
Nhìn xe tang qua phố
 
Ebook Nhà Giả Kim - reviewsach.net
Ebook Nhà Giả Kim - reviewsach.netEbook Nhà Giả Kim - reviewsach.net
Ebook Nhà Giả Kim - reviewsach.net
 
Chase Hanoi 2013 Photo Book
Chase Hanoi 2013 Photo BookChase Hanoi 2013 Photo Book
Chase Hanoi 2013 Photo Book
 
HJP 13_715-ChaseHanoi3
HJP 13_715-ChaseHanoi3HJP 13_715-ChaseHanoi3
HJP 13_715-ChaseHanoi3
 
Hạt giống tâm hồn
Hạt giống tâm hồnHạt giống tâm hồn
Hạt giống tâm hồn
 
Hạt giống tâm hồn
Hạt giống tâm hồnHạt giống tâm hồn
Hạt giống tâm hồn
 
[Sách] Nghệ thuật sống 3
[Sách] Nghệ thuật sống 3[Sách] Nghệ thuật sống 3
[Sách] Nghệ thuật sống 3
 
Thư gửi Mẹ
Thư gửi MẹThư gửi Mẹ
Thư gửi Mẹ
 
Doc thu-dac-nhan-tam
Doc thu-dac-nhan-tamDoc thu-dac-nhan-tam
Doc thu-dac-nhan-tam
 

Plus de Đặng Phương Nam

[Sách] Nghĩ lớn để thành công
[Sách] Nghĩ lớn để thành công [Sách] Nghĩ lớn để thành công
[Sách] Nghĩ lớn để thành công Đặng Phương Nam
 
[Sách] Định hình cho thành công của bạn
[Sách] Định hình cho thành công của bạn[Sách] Định hình cho thành công của bạn
[Sách] Định hình cho thành công của bạnĐặng Phương Nam
 
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc đạt lai lạt ma
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc   đạt lai lạt ma[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc   đạt lai lạt ma
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc đạt lai lạt maĐặng Phương Nam
 
[Sách] Hãy cười lên các con
[Sách] Hãy cười lên các con[Sách] Hãy cười lên các con
[Sách] Hãy cười lên các conĐặng Phương Nam
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1Đặng Phương Nam
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4Đặng Phương Nam
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3Đặng Phương Nam
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2Đặng Phương Nam
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1Đặng Phương Nam
 
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2Đặng Phương Nam
 
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1Đặng Phương Nam
 
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốcĐặng Phương Nam
 
[Sách] Thuật xử thế của người xưa
[Sách] Thuật xử thế của người xưa[Sách] Thuật xử thế của người xưa
[Sách] Thuật xử thế của người xưaĐặng Phương Nam
 
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngàyĐặng Phương Nam
 
[Sách] Nghe thuat noi_chuyen_hang_ngay_3
[Sách] Nghe thuat noi_chuyen_hang_ngay_3[Sách] Nghe thuat noi_chuyen_hang_ngay_3
[Sách] Nghe thuat noi_chuyen_hang_ngay_3Đặng Phương Nam
 

Plus de Đặng Phương Nam (20)

[Sách] Nghĩ lớn để thành công
[Sách] Nghĩ lớn để thành công [Sách] Nghĩ lớn để thành công
[Sách] Nghĩ lớn để thành công
 
[Sách] Định hình cho thành công của bạn
[Sách] Định hình cho thành công của bạn[Sách] Định hình cho thành công của bạn
[Sách] Định hình cho thành công của bạn
 
[Sách] Tâm hồn cao thượng
[Sách] Tâm hồn cao thượng[Sách] Tâm hồn cao thượng
[Sách] Tâm hồn cao thượng
 
[Sách] Sống thương yêu
[Sách] Sống thương yêu[Sách] Sống thương yêu
[Sách] Sống thương yêu
 
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc đạt lai lạt ma
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc   đạt lai lạt ma[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc   đạt lai lạt ma
[Sách] Nghệ thuật tạo hạnh phúc đạt lai lạt ma
 
[Sách] Nghệ thuật sống 7
[Sách] Nghệ thuật sống 7[Sách] Nghệ thuật sống 7
[Sách] Nghệ thuật sống 7
 
[Sách] Nghệ thuật sống 4
[Sách] Nghệ thuật sống 4[Sách] Nghệ thuật sống 4
[Sách] Nghệ thuật sống 4
 
[Sách] Hãy cười lên các con
[Sách] Hãy cười lên các con[Sách] Hãy cười lên các con
[Sách] Hãy cười lên các con
 
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
[Sách] 1001 câu chuyện cảm động 1
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 4
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 3
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 2
 
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
[Sách] Sinh tồn nơi hoang dã 1
 
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
[Sách] Phương pháp luyện trí não 2
 
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
[Sách] Phương pháp luyện trí não 1
 
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
[Sách] Phương pháp học tập siêu tốc
 
[Sách] Thuật xử thế của người xưa
[Sách] Thuật xử thế của người xưa[Sách] Thuật xử thế của người xưa
[Sách] Thuật xử thế của người xưa
 
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
[Sách] Thuật nói chuyện hằng ngày
 
[Sách] Nghe thuat noi_chuyen_hang_ngay_3
[Sách] Nghe thuat noi_chuyen_hang_ngay_3[Sách] Nghe thuat noi_chuyen_hang_ngay_3
[Sách] Nghe thuat noi_chuyen_hang_ngay_3
 
Giao tiep phi ngon tu
Giao tiep phi ngon tuGiao tiep phi ngon tu
Giao tiep phi ngon tu
 

Dernier

30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...Nguyen Thanh Tu Collection
 
TUYỂN TẬP ĐỀ THI GIỮA KÌ, CUỐI KÌ 2 MÔN VẬT LÍ LỚP 11 THEO HÌNH THỨC THI MỚI ...
TUYỂN TẬP ĐỀ THI GIỮA KÌ, CUỐI KÌ 2 MÔN VẬT LÍ LỚP 11 THEO HÌNH THỨC THI MỚI ...TUYỂN TẬP ĐỀ THI GIỮA KÌ, CUỐI KÌ 2 MÔN VẬT LÍ LỚP 11 THEO HÌNH THỨC THI MỚI ...
TUYỂN TẬP ĐỀ THI GIỮA KÌ, CUỐI KÌ 2 MÔN VẬT LÍ LỚP 11 THEO HÌNH THỨC THI MỚI ...Nguyen Thanh Tu Collection
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...Nguyen Thanh Tu Collection
 
ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 BIÊN SOẠN THEO ĐỊNH HƯỚNG ĐỀ BGD 2025 MÔN TOÁN 10 - CÁN...
ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 BIÊN SOẠN THEO ĐỊNH HƯỚNG ĐỀ BGD 2025 MÔN TOÁN 10 - CÁN...ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 BIÊN SOẠN THEO ĐỊNH HƯỚNG ĐỀ BGD 2025 MÔN TOÁN 10 - CÁN...
ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 BIÊN SOẠN THEO ĐỊNH HƯỚNG ĐỀ BGD 2025 MÔN TOÁN 10 - CÁN...Nguyen Thanh Tu Collection
 
Giáo trình xây dựng thực đơn. Ths Hoang Ngoc Hien.pdf
Giáo trình xây dựng thực đơn. Ths Hoang Ngoc Hien.pdfGiáo trình xây dựng thực đơn. Ths Hoang Ngoc Hien.pdf
Giáo trình xây dựng thực đơn. Ths Hoang Ngoc Hien.pdf4pdx29gsr9
 
xemsomenh.com-Vòng Lộc Tồn - Vòng Bác Sĩ và Cách An Trong Vòng Lộc Tồn.pdf
xemsomenh.com-Vòng Lộc Tồn - Vòng Bác Sĩ và Cách An Trong Vòng Lộc Tồn.pdfxemsomenh.com-Vòng Lộc Tồn - Vòng Bác Sĩ và Cách An Trong Vòng Lộc Tồn.pdf
xemsomenh.com-Vòng Lộc Tồn - Vòng Bác Sĩ và Cách An Trong Vòng Lộc Tồn.pdfXem Số Mệnh
 
bài tập lớn môn kiến trúc máy tính và hệ điều hành
bài tập lớn môn kiến trúc máy tính và hệ điều hànhbài tập lớn môn kiến trúc máy tính và hệ điều hành
bài tập lớn môn kiến trúc máy tính và hệ điều hànhdangdinhkien2k4
 
Logistics ngược trong thương mại doa.pdf
Logistics ngược trong thương mại doa.pdfLogistics ngược trong thương mại doa.pdf
Logistics ngược trong thương mại doa.pdfAnPhngVng
 
Giáo trình nhập môn lập trình - Đặng Bình Phương
Giáo trình nhập môn lập trình - Đặng Bình PhươngGiáo trình nhập môn lập trình - Đặng Bình Phương
Giáo trình nhập môn lập trình - Đặng Bình Phươnghazzthuan
 
TUYỂN TẬP 50 ĐỀ LUYỆN THI TUYỂN SINH LỚP 10 THPT MÔN TOÁN NĂM 2024 CÓ LỜI GIẢ...
TUYỂN TẬP 50 ĐỀ LUYỆN THI TUYỂN SINH LỚP 10 THPT MÔN TOÁN NĂM 2024 CÓ LỜI GIẢ...TUYỂN TẬP 50 ĐỀ LUYỆN THI TUYỂN SINH LỚP 10 THPT MÔN TOÁN NĂM 2024 CÓ LỜI GIẢ...
TUYỂN TẬP 50 ĐỀ LUYỆN THI TUYỂN SINH LỚP 10 THPT MÔN TOÁN NĂM 2024 CÓ LỜI GIẢ...Nguyen Thanh Tu Collection
 
xemsomenh.com-Vòng Thái Tuế và Ý Nghĩa Các Sao Tại Cung Mệnh.pdf
xemsomenh.com-Vòng Thái Tuế và Ý Nghĩa Các Sao Tại Cung Mệnh.pdfxemsomenh.com-Vòng Thái Tuế và Ý Nghĩa Các Sao Tại Cung Mệnh.pdf
xemsomenh.com-Vòng Thái Tuế và Ý Nghĩa Các Sao Tại Cung Mệnh.pdfXem Số Mệnh
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...Nguyen Thanh Tu Collection
 
SD-05_Xây dựng website bán váy Lolita Alice - Phùng Thị Thúy Hiền PH 2 7 8 6 ...
SD-05_Xây dựng website bán váy Lolita Alice - Phùng Thị Thúy Hiền PH 2 7 8 6 ...SD-05_Xây dựng website bán váy Lolita Alice - Phùng Thị Thúy Hiền PH 2 7 8 6 ...
SD-05_Xây dựng website bán váy Lolita Alice - Phùng Thị Thúy Hiền PH 2 7 8 6 ...ChuThNgnFEFPLHN
 
Luận văn 2024 Thực trạng và giải pháp nâng cao hiệu quả công tác quản lý hành...
Luận văn 2024 Thực trạng và giải pháp nâng cao hiệu quả công tác quản lý hành...Luận văn 2024 Thực trạng và giải pháp nâng cao hiệu quả công tác quản lý hành...
Luận văn 2024 Thực trạng và giải pháp nâng cao hiệu quả công tác quản lý hành...lamluanvan.net Viết thuê luận văn
 
Xem sim phong thủy luận Hung - Cát số điện thoại chính xác nhất.pdf
Xem sim phong thủy luận Hung - Cát số điện thoại chính xác nhất.pdfXem sim phong thủy luận Hung - Cát số điện thoại chính xác nhất.pdf
Xem sim phong thủy luận Hung - Cát số điện thoại chính xác nhất.pdfXem Số Mệnh
 
Hướng dẫn viết tiểu luận cuối khóa lớp bồi dưỡng chức danh biên tập viên hạng 3
Hướng dẫn viết tiểu luận cuối khóa lớp bồi dưỡng chức danh biên tập viên hạng 3Hướng dẫn viết tiểu luận cuối khóa lớp bồi dưỡng chức danh biên tập viên hạng 3
Hướng dẫn viết tiểu luận cuối khóa lớp bồi dưỡng chức danh biên tập viên hạng 3lamluanvan.net Viết thuê luận văn
 
xemsomenh.com-Vòng Tràng Sinh - Cách An 12 Sao Và Ý Nghĩa Từng Sao.pdf
xemsomenh.com-Vòng Tràng Sinh - Cách An 12 Sao Và Ý Nghĩa Từng Sao.pdfxemsomenh.com-Vòng Tràng Sinh - Cách An 12 Sao Và Ý Nghĩa Từng Sao.pdf
xemsomenh.com-Vòng Tràng Sinh - Cách An 12 Sao Và Ý Nghĩa Từng Sao.pdfXem Số Mệnh
 
[123doc] - ao-dai-truyen-thong-viet-nam-va-xuong-xam-trung-quoc-trong-nen-van...
[123doc] - ao-dai-truyen-thong-viet-nam-va-xuong-xam-trung-quoc-trong-nen-van...[123doc] - ao-dai-truyen-thong-viet-nam-va-xuong-xam-trung-quoc-trong-nen-van...
[123doc] - ao-dai-truyen-thong-viet-nam-va-xuong-xam-trung-quoc-trong-nen-van...VnTh47
 
22 ĐỀ THI THỬ TUYỂN SINH TIẾNG ANH VÀO 10 SỞ GD – ĐT THÁI BÌNH NĂM HỌC 2023-2...
22 ĐỀ THI THỬ TUYỂN SINH TIẾNG ANH VÀO 10 SỞ GD – ĐT THÁI BÌNH NĂM HỌC 2023-2...22 ĐỀ THI THỬ TUYỂN SINH TIẾNG ANH VÀO 10 SỞ GD – ĐT THÁI BÌNH NĂM HỌC 2023-2...
22 ĐỀ THI THỬ TUYỂN SINH TIẾNG ANH VÀO 10 SỞ GD – ĐT THÁI BÌNH NĂM HỌC 2023-2...Nguyen Thanh Tu Collection
 
20 ĐỀ DỰ ĐOÁN - PHÁT TRIỂN ĐỀ MINH HỌA BGD KỲ THI TỐT NGHIỆP THPT NĂM 2024 MÔ...
20 ĐỀ DỰ ĐOÁN - PHÁT TRIỂN ĐỀ MINH HỌA BGD KỲ THI TỐT NGHIỆP THPT NĂM 2024 MÔ...20 ĐỀ DỰ ĐOÁN - PHÁT TRIỂN ĐỀ MINH HỌA BGD KỲ THI TỐT NGHIỆP THPT NĂM 2024 MÔ...
20 ĐỀ DỰ ĐOÁN - PHÁT TRIỂN ĐỀ MINH HỌA BGD KỲ THI TỐT NGHIỆP THPT NĂM 2024 MÔ...Nguyen Thanh Tu Collection
 

Dernier (20)

30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
 
TUYỂN TẬP ĐỀ THI GIỮA KÌ, CUỐI KÌ 2 MÔN VẬT LÍ LỚP 11 THEO HÌNH THỨC THI MỚI ...
TUYỂN TẬP ĐỀ THI GIỮA KÌ, CUỐI KÌ 2 MÔN VẬT LÍ LỚP 11 THEO HÌNH THỨC THI MỚI ...TUYỂN TẬP ĐỀ THI GIỮA KÌ, CUỐI KÌ 2 MÔN VẬT LÍ LỚP 11 THEO HÌNH THỨC THI MỚI ...
TUYỂN TẬP ĐỀ THI GIỮA KÌ, CUỐI KÌ 2 MÔN VẬT LÍ LỚP 11 THEO HÌNH THỨC THI MỚI ...
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
 
ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 BIÊN SOẠN THEO ĐỊNH HƯỚNG ĐỀ BGD 2025 MÔN TOÁN 10 - CÁN...
ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 BIÊN SOẠN THEO ĐỊNH HƯỚNG ĐỀ BGD 2025 MÔN TOÁN 10 - CÁN...ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 BIÊN SOẠN THEO ĐỊNH HƯỚNG ĐỀ BGD 2025 MÔN TOÁN 10 - CÁN...
ĐỀ KIỂM TRA CUỐI KÌ 2 BIÊN SOẠN THEO ĐỊNH HƯỚNG ĐỀ BGD 2025 MÔN TOÁN 10 - CÁN...
 
Giáo trình xây dựng thực đơn. Ths Hoang Ngoc Hien.pdf
Giáo trình xây dựng thực đơn. Ths Hoang Ngoc Hien.pdfGiáo trình xây dựng thực đơn. Ths Hoang Ngoc Hien.pdf
Giáo trình xây dựng thực đơn. Ths Hoang Ngoc Hien.pdf
 
xemsomenh.com-Vòng Lộc Tồn - Vòng Bác Sĩ và Cách An Trong Vòng Lộc Tồn.pdf
xemsomenh.com-Vòng Lộc Tồn - Vòng Bác Sĩ và Cách An Trong Vòng Lộc Tồn.pdfxemsomenh.com-Vòng Lộc Tồn - Vòng Bác Sĩ và Cách An Trong Vòng Lộc Tồn.pdf
xemsomenh.com-Vòng Lộc Tồn - Vòng Bác Sĩ và Cách An Trong Vòng Lộc Tồn.pdf
 
bài tập lớn môn kiến trúc máy tính và hệ điều hành
bài tập lớn môn kiến trúc máy tính và hệ điều hànhbài tập lớn môn kiến trúc máy tính và hệ điều hành
bài tập lớn môn kiến trúc máy tính và hệ điều hành
 
Logistics ngược trong thương mại doa.pdf
Logistics ngược trong thương mại doa.pdfLogistics ngược trong thương mại doa.pdf
Logistics ngược trong thương mại doa.pdf
 
Giáo trình nhập môn lập trình - Đặng Bình Phương
Giáo trình nhập môn lập trình - Đặng Bình PhươngGiáo trình nhập môn lập trình - Đặng Bình Phương
Giáo trình nhập môn lập trình - Đặng Bình Phương
 
TUYỂN TẬP 50 ĐỀ LUYỆN THI TUYỂN SINH LỚP 10 THPT MÔN TOÁN NĂM 2024 CÓ LỜI GIẢ...
TUYỂN TẬP 50 ĐỀ LUYỆN THI TUYỂN SINH LỚP 10 THPT MÔN TOÁN NĂM 2024 CÓ LỜI GIẢ...TUYỂN TẬP 50 ĐỀ LUYỆN THI TUYỂN SINH LỚP 10 THPT MÔN TOÁN NĂM 2024 CÓ LỜI GIẢ...
TUYỂN TẬP 50 ĐỀ LUYỆN THI TUYỂN SINH LỚP 10 THPT MÔN TOÁN NĂM 2024 CÓ LỜI GIẢ...
 
xemsomenh.com-Vòng Thái Tuế và Ý Nghĩa Các Sao Tại Cung Mệnh.pdf
xemsomenh.com-Vòng Thái Tuế và Ý Nghĩa Các Sao Tại Cung Mệnh.pdfxemsomenh.com-Vòng Thái Tuế và Ý Nghĩa Các Sao Tại Cung Mệnh.pdf
xemsomenh.com-Vòng Thái Tuế và Ý Nghĩa Các Sao Tại Cung Mệnh.pdf
 
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
30 ĐỀ PHÁT TRIỂN THEO CẤU TRÚC ĐỀ MINH HỌA BGD NGÀY 22-3-2024 KỲ THI TỐT NGHI...
 
SD-05_Xây dựng website bán váy Lolita Alice - Phùng Thị Thúy Hiền PH 2 7 8 6 ...
SD-05_Xây dựng website bán váy Lolita Alice - Phùng Thị Thúy Hiền PH 2 7 8 6 ...SD-05_Xây dựng website bán váy Lolita Alice - Phùng Thị Thúy Hiền PH 2 7 8 6 ...
SD-05_Xây dựng website bán váy Lolita Alice - Phùng Thị Thúy Hiền PH 2 7 8 6 ...
 
Luận văn 2024 Thực trạng và giải pháp nâng cao hiệu quả công tác quản lý hành...
Luận văn 2024 Thực trạng và giải pháp nâng cao hiệu quả công tác quản lý hành...Luận văn 2024 Thực trạng và giải pháp nâng cao hiệu quả công tác quản lý hành...
Luận văn 2024 Thực trạng và giải pháp nâng cao hiệu quả công tác quản lý hành...
 
Xem sim phong thủy luận Hung - Cát số điện thoại chính xác nhất.pdf
Xem sim phong thủy luận Hung - Cát số điện thoại chính xác nhất.pdfXem sim phong thủy luận Hung - Cát số điện thoại chính xác nhất.pdf
Xem sim phong thủy luận Hung - Cát số điện thoại chính xác nhất.pdf
 
Hướng dẫn viết tiểu luận cuối khóa lớp bồi dưỡng chức danh biên tập viên hạng 3
Hướng dẫn viết tiểu luận cuối khóa lớp bồi dưỡng chức danh biên tập viên hạng 3Hướng dẫn viết tiểu luận cuối khóa lớp bồi dưỡng chức danh biên tập viên hạng 3
Hướng dẫn viết tiểu luận cuối khóa lớp bồi dưỡng chức danh biên tập viên hạng 3
 
xemsomenh.com-Vòng Tràng Sinh - Cách An 12 Sao Và Ý Nghĩa Từng Sao.pdf
xemsomenh.com-Vòng Tràng Sinh - Cách An 12 Sao Và Ý Nghĩa Từng Sao.pdfxemsomenh.com-Vòng Tràng Sinh - Cách An 12 Sao Và Ý Nghĩa Từng Sao.pdf
xemsomenh.com-Vòng Tràng Sinh - Cách An 12 Sao Và Ý Nghĩa Từng Sao.pdf
 
[123doc] - ao-dai-truyen-thong-viet-nam-va-xuong-xam-trung-quoc-trong-nen-van...
[123doc] - ao-dai-truyen-thong-viet-nam-va-xuong-xam-trung-quoc-trong-nen-van...[123doc] - ao-dai-truyen-thong-viet-nam-va-xuong-xam-trung-quoc-trong-nen-van...
[123doc] - ao-dai-truyen-thong-viet-nam-va-xuong-xam-trung-quoc-trong-nen-van...
 
22 ĐỀ THI THỬ TUYỂN SINH TIẾNG ANH VÀO 10 SỞ GD – ĐT THÁI BÌNH NĂM HỌC 2023-2...
22 ĐỀ THI THỬ TUYỂN SINH TIẾNG ANH VÀO 10 SỞ GD – ĐT THÁI BÌNH NĂM HỌC 2023-2...22 ĐỀ THI THỬ TUYỂN SINH TIẾNG ANH VÀO 10 SỞ GD – ĐT THÁI BÌNH NĂM HỌC 2023-2...
22 ĐỀ THI THỬ TUYỂN SINH TIẾNG ANH VÀO 10 SỞ GD – ĐT THÁI BÌNH NĂM HỌC 2023-2...
 
20 ĐỀ DỰ ĐOÁN - PHÁT TRIỂN ĐỀ MINH HỌA BGD KỲ THI TỐT NGHIỆP THPT NĂM 2024 MÔ...
20 ĐỀ DỰ ĐOÁN - PHÁT TRIỂN ĐỀ MINH HỌA BGD KỲ THI TỐT NGHIỆP THPT NĂM 2024 MÔ...20 ĐỀ DỰ ĐOÁN - PHÁT TRIỂN ĐỀ MINH HỌA BGD KỲ THI TỐT NGHIỆP THPT NĂM 2024 MÔ...
20 ĐỀ DỰ ĐOÁN - PHÁT TRIỂN ĐỀ MINH HỌA BGD KỲ THI TỐT NGHIỆP THPT NĂM 2024 MÔ...
 

[Sách] Nghệ thuật sống 6

  • 1.
  • 2. Nghệ thuật sống Nguồn: http://www.xitrum.net 6 Bơ gạo Tại một xa xôi hẻo lánh, có nhiều lời đồn đại rằng hoàng tử của đất nước sẽ đến thăm làng. Những người luôn được coi là dân đen, tầng lớp thấp trong làng đều vui mừng, vì họ tưởng như ngôi làng này đã bị lãng quên rồi. Dân đen làm huyên náo hằng ngàykể từ khi họ nghe tin đó. Nhưng không có ai vui mừng và "kích động" bằng một người ăn xin trong làng. Vì không biết ngày hoàng tử đến, nên ngày nào ông cũng ngồi bên vệ đường, hy vọng hoàng tửsẽ cho ông ta nhiều tiền, ít nhất là để mua gạo đủ ăn. Thực ra, người ăn xin có hai cái bơ sắt. Một cái để đựng tiền xin được, và một cái để đựng ít gạo của ông ta. Hằng ngày, người ăn xin vẫn ăn mặc rách rưới, tả tơi với hai cái ống bơ ngồi đó. Và cuối cùng, không uổng công mong đợi, hoàng tử đã đến và đi vào làng. Khi thấyhoàng tửđi qua, người ăn xin vội chìa tayra kêu lên: - Xin bố thí cho kẻ hèn này! - Hãycho tôi bơ gạo của ông - Đó là những lời duynhất hoàng tửnói. Người ăn xin không thể tin được vào tai mình. Không có một lýdo gì để một người giàu có nhất đất nước lại đi xin bơ gạo của một người ăn xin. Người ăn xin định từ chối, nhưng rồi sau khi xem xét lại, ông đổ bớt gạo ra khỏi bơ, chỉ đưa cho hoàng tử nửa bơ gạo. Hoàng tử đổ gạo vào túi mình, rồi cho tay vào túi và lấy ra một nắm vàng, bỏ vào đúng nửa bơ, bằng với số
  • 3. gạo mà hoàng tửnhận được, rồi lại đưa cho người ăn xin. Hoàng tửkhông bao giờ quay lại, còn người ăn xin thì suốt cuộc đời cứ băn khoăn tự hỏi: Điều gì sẽ xảyra nếu ông ta đưa cho hoàng tửcả bơ gạo. Hạnh phúc vô biên Có những hạnh phúc vô biên khi mang lại hạnh phúc cho người khác bất chấp hoàn cảnh của riêng mình. Nỗi khổ được sẻ chia sẽ vơi nửa, nhưng hạnh phúc được sẻ chia sẽ được nhân đôi. Hai người đàn ông đều bệnh nặng, được xếp chung một phòng tại bệnh viện. Một người được phép ngồi dậy mỗi ngày trong một tiếng vào buổi chiều để thông khí trong phổi. Giường ông ta nằm cạnh cửa sổ duy nhất trong phòng. Người kia phải nằm suốt ngày. Hai người đã nói với nhau rất nhiều. Họ nói về vợ con, gia đình, nhà cửa, công việc, những năm tháng trong quân đội và cả những kỳnghỉ đã trải qua. Mỗi chiều, khi được ngồi dậy, người đàn ông cạnh cửa sổ dành hết thời gian để tả lại cho bạn cùng phòng những gì ông thấyđược ngoài cửa sổ. Người kia, mỗi chiều lại chờ đợi được sống trong cái thời khắc một tiếng đó - cái thời gian mà thế giới của ông được mở ra sống động bởi những hoạt động và màu sắc bên ngoài. Cửa sổ nhìn ra một công viên với một cái hồ nhỏ xinh xắn. Vịt, ngỗng đùa giỡn trên mặt hồ trong khi bọn trẻ thả những chiếc thuyền giấy. Những cặp tình nhân tay trong tay đi dạo giữa ngàn hoa và ráng chiều rực rỡ. Những cây cổ thụ sum suê toả bóng mát, và xa xa là đường chân trời của thành phố ẩn hiện. Khi người đàn ông bên cửa sổ mô tả bằng những chi tiết tinh tế, người kia có thể nhắm mắt và tưởng tượng ra cho riêng mình một bức tranh sống động. Một chiều, người đàn ông bên cửa sổ mô tả một đoàn diễu hành đi ngang qua. Dù không nghe được tiếng nhạc, người kia vẫn như nhìn thấy được trong tưởng tượng qua lời kể của người bạn cùng phòng.
  • 4. Ngàyvà đêm dần trôi... Một sáng, khi mang nước tắm đến phòng cho họ, cô ytá phát hiện người đàn ông bên cửa sổ đã qua đời êm ái trong giấc ngủ. Cô báo cho người nhà đến mang ông ta về. Một ngàykia, người đàn ông còn lại yêu cầu được chuyển đến cạnh cửa sổ. Cô y tá đồng ý để ông được yên tĩnh một mình. Chậm chạp gắng sức, ông nhổm dậy bằng hai cùi chỏ và ngắm nhìn thế giới bên ngoài. Ông căng thẳng nhìn ra cửa sổ. Đối diện với cửa sổ chỉ là một bức tường xám xịt. Ông hỏi cô ytá cái gì khiến cho người bạn khốn khổ cùng phòng của ông đã mô tả cho ông nghe những điều tuyệt diệu qua cửa sổ. Cô ytá cho biết rằng người đàn ông đó bị mù và thậm chí ông ta cũng không thấy được cả bức tường nữa. Cô nói: "Nhưng có lẽ ông ta muốn khuyến khích ông can đảm hơn lên". Trái tim hoàn hảo Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hayrạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy. Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: "Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thaythế. Chàng trai cười nói: - Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầysẹo và vết cắt. - Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ, ngược lại với mẩu tim của tôi và con cái tôi. Không bằng nhau nên chúng
  • 5. tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hyvọng một ngàynào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầykhoảng trống mà tôi luôn chờ đợi. Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từtrái tim của cụ già đã chảytrong tim anh... Cách nhìn mới về cuộc sống Khi tôi bắt đầu tập đạp xe đạp cách đây vài năm, tôi không bao giờ nghĩ rằng chuyện tôi luyện tập đạp xe sẽ trở thành một điều gì lớn hơn là một vài cuốc xe lòng vòng. Nhưng khi tôi khỏe lên, bạn bè tôi khuyến khích tôi nâng cao mức tập luyện và thử sức với vài cuộc đường dài. Cuộc thử sức đầu tiên là đoạn đường 150 dặm (hơn 200km), MS-150, một cuộc đua xe hàng năm quyên góp tiền cho việc nghiên cứu chống lại bệnh xơ cứng. Khi tôi mới đăng ký dự thi, ý tưởng này dường như rất tuyệt vời - ủng hộ quyên góp cho một việc từ thiện khi chạyxe đường dài - và tôi rất hăng hái luyện tập. Nhưng khi cuộc đua đến, sự thiếu tự tin đã chiến thắng trong tôi. Tôi vẫn muốn quyên góp cho việc từthiện, nhưng tôi không còn muốn chạy một đoạn đường dài nhưvậytrong suốt hai ngàyliền. Cuộc đua bắt đầu vào sáng ngàyChủ nhật tại vùng quê Georgia yên bình, và trong vài giờ đầu tiên tôi cảm thấythật tuyệt vời. Đâychính là điều mà tôi tưởng tượng, và tinh thần của tôi rất mạnh mẽ. Nhưng vào cuối ngày, tôi cảm thấyquá kiệt sức, nóng nảy. Nếu ai đó tin rằng thể xác được nối với linh hồn, tôi đâysẽ là một ví dụ cụ
  • 6. thể. Mỗi điều than thở mà não đưa ra dường như đi thẳng tới hai chân tôi. "Mình không thể chịu nổi nữa," thì chân bắt đầu một cơn chuột rút, và "những người khác đều giỏi hơn mình" được tiếp theo là cảm giác hụt hơi, thiếu dưỡng khí. Tôi muốn bỏ cuộc. Lên đến đỉnh đồi, cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp nơi chân trời xa đã giúp tôi đi tiếp được vài phút nữa. Khi đó tôi bỗng chú ý một vận động viên trước tôi một khoảng xa, đang đạp xe rất chậm trong bóng chiều đỏ rực. Tôi cảm thấyngười nàycó điều gì đó khác lạ, nhưng tôi không rõ là điều gì. Vì thế tôi cố chạy đuổi theo. Cô ta đang chạy, đạp chậm nhưng đều đều vững vàng, với khuôn mặt mỉm cười nhẹ nhàng và cương quyết – và rồi tôi nhận thấyrằng cô ấychỉ có một chân. Sự tập trung của tôi thayđổi ngaylập tức. Cả ngàytôi không tin tưởng vào thể xác của chính mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết - không phải là thể xác mà chính là ýchí sẽ giúp tôi đạt được đích đến của mình. Cả ngày hôm sau trời mưa. Tôi không trông thấy người nữ vận động viên một chân ấynữa, nhưng tôi tiếp tục chạymà không than thở, vì tôi biết rằng cô ấy đang cùng với tôi ở đâu đó trên đoạn đường. Và vào cuối ngày, vẫn cảm thấymạnh mẽ, tôi đã hoàn tất được 150 dặm của mình. Ước mơ Có một cậu bé sống cùng với cha của mình, một người làm nghề huấn luyện ngựa. Do công việc, người cha phải sống nhưmột kẻ du mục. Ông đi từtrang trại nàyđến trang trại khác để huấn luyện các chú ngựa chưa được thuần hóa. Kết quả là việc học hành của cậu bé không được ổn định lắm. Một hôm, thầygiáo bảo cậu bé về viết một bài luận văn với đề tài "Lớn lên em muốn làm nghề gì?". Đêm đó, cậu bé đã viết bảytrang giấymô tả khát vọng ngàynào đó sẽ làm chủ một trang trại nuôi ngựa. Em diễn đạt ước mơ của mình thật chi tiết. Thậm chí em còn vẽ cả sơ đồ trại nuôi ngựa tương lai với diện tích khoảng 200 mẫu, trong đó em chỉ rõ chỗ nào xâynhà, chỗ nào đặt làm đường chạy
  • 7. cho ngựa. Viết xong, cậu bé đem bài nộp thầygiáo. Vài ngàysau, cậu bé nhận lại bài làm của mình với một điểm 1 to tướng và một dòng bút phê đỏ chói của thầy"Đến gặp tôi sau giờ học". Thế là cuối giờ cậu bé đến gặp thầyvà hỏi: - Thưa thầy, tại sao em lại bị điểm 1? - Em đã hoạch định một việc mà em không thể làm được. Ước mơ của em không có cơ sở thực tế. Em không có tiền thân lại xuất thân từmột gia đình không có chỗ ở ổn định. Nói chung, em không được một nguồn lực khả dĩ nào để thực hiện những dự tính của mình. Em có biết để làm chủ một trại nuôi ngựa thì cần phải có rất nhiều tiền không? Bâygiờ tôi cho em về làm lại bài văn. Nếu em sửa chữa cho nó thực tế hơn thì tôi sẽ cứu xét đến điểm số của em. Rõ chưa? Hôm đó, cậu bé về nhà và nghĩ ngợi mãi. Cuối cùng cậu gặp cha để hỏi ý kiến. - Con yêu, chính con phải quyết định vì ba nghĩ đâylà ước mơ của con. Nghe cha đáp, cậu bé liền nhoẻn miệng cười và sau đó đến gặp thầygiáo của mình: - Thưa thầy, thầycó thể giữ điểm 1 của thầy, còn em xin được giữ ước mơ của mình. Nhiều năm trôi qua, vị thầygiáo đó đã tình cờ dẫn 30 học trò của mình đến một trang trại rộng 200 mẫu để cắm trại. Thật tình cờ, hai thầy trò đã gặp nhau. Cầm tay, thầynói: - Này, khi anh còn học với tôi, tôi đã đánh cắp ước mơ của anh, và suốt bao nhiêu năm qua tôi cũng đã làm thế với bao đứa trẻ khác, tôi rất ân hận về
  • 8. điều đó. Nghe thầynói thế, cậu bé nayđã là ông chủ vội đáp: - Không, thưa thầy, thầykhông có lỗi gì cả, chẳng qua thầychỉ muốn những gì tốt đẹp sẽ đến với học trò của mình mà thôi. Còn em chỉ muốn theo đuổi tới cùng những khát vọng của đời mình. Đèn đỏ Hai người bạn dừng ôtô ở trước đèn đỏ. Người lái xe không nói gì, còn người bạn quaysang thở dài bảo: - Phí bao nhiêu thời gian vì đèn đỏ! Với chừng ấythời gian, người ta có thể viết cả một cuốn sách! Bảo sao ai cũng khó chịu khi phải dừng đèn đỏ. Người lái xe vẫn không nói gì. Người bạn liền đập vào tay: - Có nghe tớ nói không? - Không! - Tại sao hả? - Vì tớ đang có việc của tớ. - Cậu đang làm gì? Tớ có thấycậu đang làm gì đâu? - Tớ đang chúc may mắn - Người lái xe đáp - Tớ đã quen mỗi lần dừng đèn đỏ, tớ lại nghĩ tới và chúc một người thân hoặc bạn bè được maymắn. Thật là mayvì tớ đã có thời gian để chúc cho rất nhiều người maymắn, mà nếu không có những lúc dừng đèn đỏ, hẳn cả ngày bận rộn tớ sẽ chẳng nhớ ra đâu... Những hòn đá cuội
  • 9. Trong một buổi nói chuyện với một nhóm các doanh nhân, một chuyên gia trình bàyvề cách sử dụng thời gian có hiệu quả. Đứng trước những người khá thành đạt trong cuộc sống, ông mỉm cười: "Sau đâylà một câu hỏi trắc nghiệm". Ông ta lấy từ gầm bàn một cái lọ rộng miệng cỡ 4 lít và một túi chứa những hòn đá cuội to bằng nắm tay. Ông lần lượt đặt từng hòn đá vào lọ cho đến khi không thể bỏ vào được nữa. "Cái lọ có đầychưa?" - ông hỏi. "Đầyrồi" - mọi người đáp. "Thật không?" - ông lấytừgầm bàn ra một túi sỏi nhỏ đổ từtừvào lọ và lắc cho các hòn sỏi chen vào tất cả các khoảng trống giữa các hòn đá cuội. Ông nhoẻn miệng cười và hỏi: "Cái lọ đầychưa?". Lần nàythì mọi người dường nhưbắt kịp ông. Ai đó trả lời: "Chắc là chưa". "Tốt!" - ông nói và lấy ra một túi cát đổ vào lọ và cát chen đầy vào các khoảng trống giữa những hòn đá cuội và hòn sỏi. Một lần nữa, ông hỏi: "Cái lọ đầychưa ?". "Chưa" - mọi người nhao nhao. "Tốt" - ông lặp lại và vớ lấy bình nước đổ vào lọ cho đến khi nước ngập đến miệng lọ. Ông ngước nhìn mọi người và hỏi: "Minh họa nàynói lên điều gì?". Một nhà kinh doanh nhanh nhảu đáp: "Vấn đề là cho dù kế hoạch làm việc của bạn có sít sao thế nào đi nữa, nếu cố gắng bạn luôn có thể làm thêm nhiều việc nữa!" "Có thể" - ông đáp - Nhưng đó không phải là vấn đề. Điều mà minh họa vừa rồi nói lên là bạn không đặt những hòn đá cuội vào lọ trước, bạn sẽ không bao giờ có thể nhét chúng vào được". Cái gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc sống của bạn? Có thể là một dự án, một hoài bão mà bạn muốn thực hiện, thời gian với những người mà bạn thương yêu, học vấn của bạn, sức khỏe của bạn... Nhưng nhớ đặt những "hòn đá cuội" đó vào lọ trước hoặc bạn sẽ không bao giờ nhét chúng vào được. Chúng ta luôn cố gắng làm thật nhiều việc trong khoảng
  • 10. thời gian giới hạn của mình. Nhưng điều quan trọng là những việc mà bạn đang làm có thật sựcó ýnghĩa. Thế thì tối nay hay sáng mai khi bạn suy ngẫm về câu chuyện này, hãy tự hỏi chính bản thân mình rằng điều gì là những "hòn đá cuội" trong cuộc sống của chính bạn và hãyđặt chúng vào trong lọ trước. 5 cách để trở nên tự tin Người ta thường nói: Tự tin là dành được 50% thành công, vì thế, tự tin là điều hết sức cần thiết để mỗi con người có thể dành được thành công trong cuộc sống, sự nghiệp... Có thể nói, tự tin có nghĩa là chúng ta tin tưởng vào chính bản thân mình, tin vào sự lựa chọn của chính mình, hài lòng với những thành quả và mối quan hệ mình đạt được. Sau đâylà 5 cách để bạn có thể tựtin hơn trong mọi tình huống: 1. Hãyvậnđộng: Bạn nên chịu khó thả bộ. Bạn cũng có thể đạp xe và làm việc cho đến khi toát mồ hôi. Tập các bài tập cho não và phổi, điều này sẽ làm tăng sức mạnh thể lực, xóa bỏ mọi nỗi tức giận và khó chịu. Bạn sẽ cảm thấymình dồi dào sinh lực, làm việc hiệu quả tựtin. Không có gì tuyệt vời hơn khi thấy bạn trong dáng vẻ nhanh nhẹn, khỏe mạnh hồng hào. Hãyra khỏi ghế ngồi và tỏ ra năng động, mạnh mẽ. 2. Hãyquantâmđếnhìnhthức: Mọi người thường để ýđến điều nàyđầu tiên. Những gì bạn mặc đều thể hiện tính cách, sở thích, phong thái của bạn. Nếu bạn ăn mặc kệch cỡm, không thích hợp, đồng nghiệp sẽ đánh giá thấp bạn. Khi bạn để ýđến cách ăn mặc, bạn nên tự hỏi mình muốn mọi người hiểu mình là người như thế nào? mình muốn gây ấn tượng với những người nào? Chúng ta đang đề cập đến văn hóa thời trang haychỉ là nhiều bộ quần áo kiểu cách; chúng ta đang muốn nói đến tính hiệu quả, sựphù hợp trong môi trường nhất định.
  • 11. - Vậycác bạn nên lưu tâm đến 4 nhân tố sau: + Sự phù hợp: Dù bạn là ai thì bạn nên nhớ là cách ăn mặc của bạn cần phải luôn phù hợp với môi trường hoạt động. + Sạch sẽ: Hãy thận trọng với những loại máy giặt vì chúng có thể làm hỏng quần áo của bạn mà không biết. Hãy chú ý đến sự sạch sẽ gọn gàng, tránh quần áo tuột chỉ, hayquên cài cúc... + Giầydép: Nên nhớ rằng mọi người đều rất để ýđến giàydép vì một lẽ họ haynhìn xuống và haylo lắng. Vậybạn hãyluôn giữ cho đôi giàycủa mình sáng bóng, sạch sẽ. + Hãyluôn mỉm cười: Nụ cười tươi bừng sáng trên khuôn mặt sẽ làm cho chính bạn dễ chịu và làm cho người khác thoải mái, vui vẻ. 3. Hít thở: Cần phải biết giữ gìn và tự kìm nén, nín thở khi cần thiết. Hãyhọc cách hít thở sâu, điều này cần thiết để giúp bạn bình tĩnh, kiềm chế những cơn nóng giận. Hít thật sâu trong lồng ngực, đâylà cái thở từdạ dày. 4. Sốngnguyêntắc: Giữ vững quan điểm của mình. Hãy đúng giờ và biết lo lắng đến trách nhiệm hiện tại. Không theo đuổi một mục đích không rõ ràng mà phải biết nhận thức và nắm cơ hội. Nhớ rằng mọi nguyên tắc đều có tác động rất lớn với các quan hệ nghề nghiệp (chuyên môn) cũng nhưcác quan hệ cá nhân của bạn. 5. Chovà nhận: Hãy cho những gì bạn muốn nhận. Nếu bạn muốn được tôn trọng và yêu quý, hãytôn trọng và yêu quýmọi người. Nếu bạn muốn thành công thì hãy giúp người khác thành công. Nếu bạn muốn vui vẻ hơn hãy cứ vui vẻ đi,
  • 12. hãy mở lòng mình, hãy tự công nhận những thành công của mình, hãy tự tạo ra niềm vui để tự tận hưởng niềm vui ấy. Bạn hãyluôn tự nhủ về công việc những việc nàythật sẽ chẳng có gì là không thể làm được. Những người tự tin nhất là những người sống đơn giản. Họ luôn làm cho cuộc sống có ýnghĩa. Sự yêu thương dẫn đường Khi còn trẻ, tôi thích hầu như tất cả mọi thứ: kem sôcôla, khiêu vũ, cái máy đánh chữ... Tôi cũng yêu thương rất nhiều người: cha mẹ, người yêu - sau này là chồng, sau đó là con cái, các sinh vật mà chồng tôi nuôi trong nhà. "Tôi thích cái này!" - Tôi có thể dễ dàng nói câu đó. Và một phút sau, tôi lại có thể thích thêm một thứ khác. Không có biên giới cho sự yêu thương và thích thú. Nhưng bây giờ tôi đã cẩn thận hơn về sự yêu thương của mình. Vì tôi đã biết cảm giác yêu thương một điều gì rồi bị đánh mất chính thứ đó. Lúc đó, tình yêu thương trở nên dằn vặt và đau đớn lắm, trở thành vết thương mãi mãi không hàn gắn được. Ấylà khi chồng tôi qua đời. Tôi vừa phải phẫu thuật dạ dày. Tôi khó chịu về tất cả mọi thứ. Tiếng ti vi quá ồn ào. Chuông điện thoại thật phiền. Tôi không muốn nhìn ra cửa sổ và nhìn người ta đang tận hưởng một ngàytốt lành. Tôi cảm thấymình già nua và vô dụng. Tôi khó chịu về cơ thể của mình, về tuổi tác, về sức khỏe... Cho đến ngàythứ ba kể từ khi phải nằm bẹp trên giường, tôi cảm thấyđỡ mệt hơn. Tôi ngồi dậy, nhìn quanh. Căn phòng trống rỗng. Tôi ngồi yên lặng, than thân trách phận. Bỗng một chiếc máybaygiấyphi vèo vào phòng, đậu ngayở chân giường tôi. Giở cái máybayra, tôi thấymột dòng chữnguệch ngoạc. "Chúc bà mau khỏe. Cháu yêu bà. Ryan."
  • 13. Tôi nghe có tiếng rậm rịch bên ngoài. Trời rất gió, hình như có tuyết, vì tôi nghe tiếng mọi người giậm lịch bịch những đôi ủng đi trời tuyết. Tôi đi ra phía cửa, cầm theo chiếc máybaygiấy. Đã đến lúc bước vào thế giới một lần nữa. Với sựyêu thương dẫn đường. Quà tặng tình yêu của anh lính thủy Kính gửi: Đô đốc David L. McDonald - Lực lượng Hải quân "Thưa ngài đô đốc, Tôi biết lá thư này đến tay ngài chậm mất một năm, nhưng dù sao, điều quan trọng nhất là ngài nhận được nó. Vì có đến mười hai người yêu cầu tôi viết lá thưnàygửi ngài. Tết năm ngoái, tôi và bạn gái đến Mỹ du lịch. Trong suốt năm ngày khốn khổ, mọi thứ đều rối tinh lên. Chúng tôi không có lấy một phút được thở phào. Ngay đúng đêm giao thừa, chúng tôi còn bị mất cắp tiền nên phải vào dùng bữa ở một nhà hàng bình dân cũ kỹ. Chẳng có một chút không khí năm mới nào, cả trong tiệm ăn lẫn trong tim chúng tôi! Đêm hôm đó trời mưa và lạnh. Trong tiệm ăn chỉ có 5 bàn có người, tóm lại là rất tẻ nhạt. Có hai cặp vợ chồng người Đức ngồi hai bàn. Một gia đình người Pháp ngồi một bàn. Một người lính thuỷđang ngồi một mình. Trong góc có một ông cụ đang chơi piano một bản nhạc chậm chạp. Tôi nhìn quanh và để ýai cũng cặm cụi ăn, im như đá. Người duynhất có vẻ vui là anh lính thuỷ. Vừa ăn, anh ta vừa viết một lá thư, rồi lại mỉm cười nữa. Bạn tôi gọi một món Pháp, nhưng do không biết tiếng Pháp nên khi họ mang ra, đó là một món chúng tôi không sao nuốt nổi. Tôi bực quá nên hơi to tiếng, và bạn tôi tấm tức khóc! Thật kinh khủng! Còn ở bàn của gia đình người Pháp, ông bố vừa đét cho cậu con trai một cái và nó khóc ré lên. Còn cô gái người Đức lại mắng mỏ chồng cô ta suốt.
  • 14. Một bà cụ cầm giỏ hoa bước vào. Bà ta đi đôi giầyướt bết lại và mang giỏ hoa đến từng bàn mời mua. Chẳng ai gật đầu. Mệt mỏi ngồi xuống một chiếc bàn, bà quay ra gọi người phục vụ: “Xin cho một bát súp rau!”, rồi quaysang người chơi đàn piano, bà thở dài: “Joseph, anh có tưởng tượng được không này, một bát súp rau để đón giao thừa? Cả chiều nay tôi không bán được bông hoa nào!”. Ông cụ chơi đàn ngừng taychỉ vào chiếc đĩa đựng tiền “boa” vẫn đang trống không. Lúc đó, anh lính thủy trẻ đã ăn xong và đứng dậy. Vừa khoác áo, anh vừa bước lại gần giỏ hoa: - Chúc mừng năm mới! -Anh mỉm cười rồi cầm hai bông hồng - Bao nhiêu tiền ạ ? - Hai đôla thưa ông! Ép phẳng một bông hoa để kẹp vào lá thư vừa viết, anh lính thuỷđưa bà cụ một tờ 20 đôla. - Tôi không có tiền trả lại, thưa ông - Bà cụ nói - Để tôi đi đổi. - Không, thưa bà -Anh đáp và cúi xuống hôn lên gò má nhăn nheo - Đó là món quà năm mới. Rồi anh cầm bông hoa kia đi về phía chúng tôi và lịch sựnói: - Thưa anh, có thể cho phép tôi tặng bông hoa nàycho người bạn xinh đẹp của anh được không? Anh đặt bông hoa vào taybạn tôi, quayra chúc tất cả mọi người một năm mới tốt lành rồi đi khỏi tiệm ăn. Tất cả mọi người ngừng ăn. Ai cũng nhìn theo anh lính thuỷ. Ai cũng im lặng. Chỉ vài giâysau, không khí năm mới tràn ngập tiệm ăn, nở bừng như pháo hoa.
  • 15. Bà cụ chạyđi đổi tờ 20 đôla ra hai tờ 10 đôla rồi đặt một tờ vào đĩa của ông Joseph: - Joseph, quà năm mới của tôi, anh cũng phải nhận một nửa, quà của tôi cho anh đấy! Ông cụ mỉm cười và bắt đầu chơi bài “HappyNew Year”. Không khí trở nên nhộn nhịp. Thậm chí gia đình người Pháp còn gọi rượu vang mời mọi người. Chỉ khoảng một tiếng đồng hồ trước, chúng tôi còn là một trong số những người đang bị hành hạ trong một tiệm ăn tồi tàn, thì cuối cùng, đó lại là đêm giao thừa tuyệt nhất chúng tôi từng có. Thưa đô đốc, trên đây là tất cả những gì tôi muốn kể cho ngài nghe. Là người đứng đầu lực lượng hải quân, tôi nghĩ hẳn ngài muốn nghe về món quà đặc biệt mà người lính thuỷ đó đã mang tới cho chúng tôi. Anh ta mang tâm hồn của tình yêu, tâm hồn của năm mới và đã tặng nó cho chúng tôi vào đêm giao thừa năm ngoái ấy. Xin cảm ơn ngài đã đọc, và chúc mừng năm mới". Hai con chim gáy Có hai con chim gáyrất thân với nhau. Hết tha thẩn xuống đồng lượm từng hạt lúa, chúng lại baylên ngọn tre râm ran tiếng gù. Cứtha hồ mà dồn dập, mà khoan thai có khi nhẹ nhàng như lời tình tự. Bỗng chẳng maymột anh bị con người bẫyđược đem về nuôi. Anh kia liền đi tìm bạn mới. Mặc dù được chăm sóc chu đáo, nhưng bị giam hãm trong lồng phần thì nhớ da diết cánh đồng quê, phần thì nhớ bạn, chim cất lên những tiếng ai oán não nùng. Nghe tiếng than của bạn, anh chim gáy ở ngoài cũng tìm đến thăm. Thấy bạn mình được ở trong chiếc lồng son, có thức ăn nước uống đầyđủ, anh ta ganh tị bảo:
  • 16. - Tưởng khổ cực lắm, hoá ra phúc đức ông cha bảyđời để lại mới có được kẻ nâng niu chiều chuộng còn than vãn nỗi gì. Anh chim trong lồng nghẹn ngào không thốt nên lời. Thấythế anh chim ở ngoài nảyra ýđịnh: Mình muốn vào đó, nhưng có cả hai thì thức ăn sẽ ít đi, chi bằng tìm kế cho nó bayra để ta vào tha hồ mà chén. Nghĩ vậyanh ta liền dùng lời ngon ngọt dụ dỗ: - Muốn thoát thân thì nhịn ăn, giả vờ chết. Chủ sẽ bắt ra xem thử, lúc ấy nhanh chân mà tẩu thoát. Quả thật bằng cách đó anh chim nọ được vùng vẫynơi trời cao và saysưa cất giọng trầm bổng. Còn anh chim ở ngoài lại cứ quanh quẩn bên chiếc lồng, tất nhiên được vào trong dễ dàng. Được no nê nhưng anh ta mới nhận ra sự cô độc, tù túng. Từ đó, chim càng lười biếng không cất nổi tiếng gáy. Người chủ thấy thế cũng chẳng còn săm soi, chăm sóc nhưngàyxưa nữa. Nhiều hôm phải nhịn đói, nước mắt lưng tròng, thân hình tiều tụytrông mà tội nghiệp, anh ta liền dở chiêu cũ nhưng có ai mà dại nữa. Lúc này, anh chim gáy nọ mới nhận ra rằng sống mà chỉ vì miếng ăn thì đó chỉ là kiếp sống thừa. Xin mặc áo đỏ cho con Cindy D. Holms Tôi làm việc cho những đứa bé bị mắc virus gâybệnh AIDS. Những quan hệ mà tôi có được với những đứa bé đặc biệt đó là những quà tặng mà cuộc sống đem lại cho tôi. Tôi xin kể cho các bạn nghe về cậu bé Tyler. Tyler sinh ra đã nhiễm HIV; mẹ của cậu bé cũng bị nhiễm. Từ những ngày đầu tiên sinh ra đời, cậu bé đã phải phụ thuộc vào những thuốc men giúp cho cậu sống còn. Nhiều khi cậu bé còn cần phải có máyhỗ trợ thở để tiếp thêm ôxy.
  • 17. Tyler không chịu đầu hàng căn bệnh chết người này dù chỉ trong một khoảng khắc. Rất thường xuyên người ta bắt gặp cậu chơi và đuổi bắt ở sân chơi, với túi ba lô đầythuốc men và kéo theo một cái xe đẩycó bình ôxy giúp cho cậu thở. Niềm vui rằng mình còn sống đã đem lại năng lượng cho Tyler và làm chúng tôi kinh ngạc. Mẹ Tyler thường chọc cậu bé rằng cậu chạynhanh quá nên cô phải mặc cho cậu áo đỏ. Như thế, khi cô nhìn qua cửa sổ tìm cậu, cô có thể nhanh chóng nhận ra cậu. Căn bệnh quái ác này cuối cùng cũng đánh gục những người mạnh mẽ như Tyler. Cậu bé ốm nặng và thật không maylà cả mẹ cậu cũng vậy. Khi đã rõ rằng cậu bé không thể vượt qua được nữa, mẹ của Tyler động viên cậu rằng cô ấycũng sẽ chết, và cô ấysẽ sớm ở bên cậu trên trời. Vài ngàytrước khi chết, Tyler gọi tôi lại gần giường bệnh và nói thầm "Cháu có lẽ sẽ chết sớm. Cháu không sợ đâu. Khi cháu chết, cô mặc cho cháu áo màu đỏ nhé. Mẹ cháu hứa sẽ lên trời cùng với cháu. Khi mẹ cháu lên đến đó, cháu có thể đang chơi, và cháu muốn mẹ cháu nhận ra cháu liền." Tình yêu, giàu sang và sự thành công Một người phụ nữ ra khỏi nhà và nhìn thấy ba người đàn ông râu dài bạc trắng đang ngồi trên băng ghế đá ở sân trước. Bà không hề quen ai trong số họ. Tuy nhiên, vốn là người tốt bụng, bà nói: “Tôi không biết các ông nhưng chắc là các ông đang rất đói, xin mời các ông vào nhà ăn một chút gì đó”. - Ông chủ có nhà không? - họ hỏi - Không, chồng tôi đi làm rồi - bà trả lời. - Thế thì chúng tôi không thể vào được. Buổi chiều, khi chồng trở về, bà kể lại câu chuyện cho chồng nghe. Chồng bà muốn biết họ là ai nên bà ra mời ba người đàn ông - vẫn chờ từ sáng - vào nhà.
  • 18. - Ba chúng tôi không thể vào nhà bà cùng một lúc được - họ trả lời. - Sao lại thế? - người phụ nữngạc nhiên hỏi. Một người giải thích: “Tên tôi là Tình yêu, ông nàylà Giàu sang, còn ông kia là Thành công. Bâygiờ hai vợ chồng bà quyết định xem ai trong chúng tôi sẽ là người được mời vào nhà”. Người phụ nữ đi vào và kể lại toàn bộ câu chuyện. “Tuyệt thật! - người chồng vui mừng - Đâyđúng là một cơ hội tốt. Chúng ta hãymời ngài Giàu sang. Ngài sẽ ban cho chúng ta thật nhiều tiền bạc và của cải”. Người vợ không đồng ý. “Thế tại sao chúng ta lại không mời ngài Thành công nhỉ? Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người kính nể”. Hai vợ chồng tranh cãi một lúc lâu mà vẫn chưa ai quyết định được. Cô con gái nãy giờ yên lặng đứng nghe trong góc phòng bổng lên tiếng đề nghị: “Chúng ta nên mời ngài Tình yêu là tốt hơn cả. Nhà mình tràn ngập tình thương yêu ấm áp và ngài sẽ cho chúng ta thật nhiều hạnh phúc”. “Có lẽ chúng ta nên nghe lời khuyên của con gái - người chồng suy nghĩ rồi nói với vợ - Em hãy ra ngoài mời ngài Tình Yêu, đây chính là người khách chúng ta mong muốn”. Người phụ nữ ra ngoài và hỏi: “Ai trong ba vị là Tình yêu xin mời vào và trở thành khách của chúng tôi”. Thần Tình yêu đứng dậyvà đi vào ngôi nhà. Hai vị thần còn lại cũng đứng dậyvà đi theo thần Tình yêu. Vô cùng ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi: “Tôi chỉ mời ngài Tình yêu, tại sao các ông cũng vào? Các ông nói không thể vào cùng một lúc kia mà”. Hai người cùng nhau trả lời: “Nếu bà mời Giàu Sang hoặc Thành Công thì
  • 19. chỉ có một mình người khách được mời đi vào. Nhưng vì bà mời Tình yêu nên cả ba chúng tôi đều vào. Bởi vì ở đâu có Tình yêu thì ở đó sẽ có Thành công và Giàu sang”. Đi tìm hạnh phúc Hạnh phúc là điều ai cũng mong muốn. Khi phải sống trong những ngày có quá nhiều sự kiện không tốt ập đến, người ta dễ rơi vào những rắc rối về sức khỏe, nghề nghiệp và cả những mối quan hệ xã hội. Hãytập trung vào việc làm cho mình hạnh phúc, bạn sẽ cảm thấydễ chịu hơn, cũng như mọi người sẽ nhìn thấymột vẻ ngoài tràn đầythiện cảm của bạn. Sau đây là một số “mẹo vặt” sẽ giúp bạn hạnh phúc hơn: 1. Hãylạc quan: Nhìn cuộc sống tích cực đi nhé! Chính bạn sẽ thấy cuộc sống hạnh phúc và nhiều năng lượng đến thế nào! Hãy nhớ: một cô nàng hay một anh chàng nào đó sẽ bị hút về phía bạn nếu bạn là một người lạc quan và tích cực. 2. Vươntới nhữngviễncảnhtươnglai: Bạn hãynhìn về bức tranh rộng lớn của cuộc đời bạn, đừng để một vài mặt trái lật đổ bạn. Trong cuộc đời, bạn sẽ phải chạm trán với nhiều chướng ngại, nhưng hãy để đôi mắt của bạn hướng về những giá trị lâu dài và tránh trở nên bất hạnh khi vướng phải những vấn đề khó khăn thứyếu. 3. Tỏra biết ơn: Cám ơn đồng nghiệp của mình khi anh ta giúp đỡ bạn. Chúc mừng cấp trên khi thành công trong một dự án. Nói một lời tử tế với người phục vụ bàn khi họ mang cho bạn tách cà phê buổi sáng. Cho người hành khất một vài tờ bạc lẻ khi bạn gặp trên đường…Đó là những cách cảm ơn cuộc đời và bạn sẽ thấymình thật hạnh phúc.
  • 20. 4. Hòa nhậpvàocuộc sống: Sao bạn không cho phép mình “nuông chìu” bản thân một chút: chải chuốt lại chiếc xe của bạn, sửa chữa vài món lặt vặt trong nhà, xem tivi, đi xem kịch… Bạn hãy thử “ưu tiên” mình và làm những gì bạn thích sau những giờ bận rộn với công việc trong ngày. 5. Chămsóc cơ thể: Ăn uống điều độ và tập thể dục, chơi một môn thể thao vừa sức. Biết đâu bạn sẽ tìm thêm được một “đồng đội” trong môn thể thao mà bạn chơi, điều ấy sẽ càng tăng thêm những thú vị cho cuộc sống của bạn khi sau mỗi buổi tập, hai người cùng đi ăn, hoặc trò chuyện về những vấn đề quan tâm. 6. Thayđổi thời khóa biểu: Sau những “lề thói hằng ngày” làm việc cũ, bạn cũng cần tìm nguồn năng lượng mới. Thayđổi một chút giờ giấc hoặc công việc phải làm sẽ xóa bỏ sựnhàm chán của thời khóa biểu. Duytrì sựcân bằng giữa làm việc và thư giãn sẽ giúp cuộc sống của bạn không nhàm chán. 7. Liênlạc với mọi người: Có bao giờ bạn bất ngờ nhận được một cú điện thoại từ một người quen cũ sau thời gian dài không liên lạc? Bạn cảm thấythế nào? Lâng lâng? Vui sướng?… Hãygửi email hoặc gọi điện thoại đến bạn bè và những người thân mà lâu rồi bạn không liên lạc, không vì bất cứ lý do gì mà chỉ để nói câu “xin chào”. 8. Sángtạo: Tìm một chỗ thoát ra cho những ýtưởng sáng tạo của bạn đi nhé! Vẽ tranh, làm thơ, viết văn hoặc trổ tài làm nhà thiết kế, làm đẹp lại phòng khách hoặc khu vườn của bạn. Chẳng có nghĩa lýgì về chuyện tốn thời gian cho
  • 21. hoặc khu vườn của bạn. Chẳng có nghĩa lýgì về chuyện tốn thời gian cho những việc nàyvào những ngàynghỉ cuối tuần. Nếu bạn dành thời gian để sáng tạo, bạn sẽ thấymình yêu đời và khoẻ mạnh hơn. 9. Tìmmột nửa kia… Một tình yêu không điều kiện sẽ đem đến cho bạn những ýnghĩa lớn trong cuộc sống. Bạn hãy tìm một nửa kia của mình và cùng người ấy chia sẻ buồn vui và những kinh nghiệm thành bại trong đường đời mà cả hai đã gặp. 10. Tròchuyện: Bạn sống có khép kín không? Hãycởi mở, trò chuyện với ai đó sẽ luôn làm cho cuộc sống của bạn tràn đầynhững điều mới mẻ và hạnh phúc. 11. Mơ: Viết lại những “tham vọng” của bạn và thực hiện chúng một cách nghiêm túc, có đầu tư. Bạn phải biết những gì bạn cần, những nơi nào bạn có thể đến. 12. Biết tha thứ: Có lẽ đã đến lúc bạn nên tha thứ cho ai đó (hoặc cho chính mình) về những điều họ đã nói hoặc làm. Nếu bạn đã bị bỏ lỡ một cơ hội thăng tiến hoặc mất việc, bạn hãytự nhận ra rằng đừng nên hệ lụyvào chúng – bởi vì bạn không thể viết lại hồi kýđời mình. Chấp nhận nó và để nó trôi qua.Ai biết để quá khứngủ yên, cuộc sống sẽ hạnh phúc. Trong cuộc đời, chúng ta không thể trông chờ người khác đem lại hạnh phúc cho chúng ta. Hạnh phúc là điều phải do ta tạo ra và giữ lấy. Trước khi phán xét xin hãy lắng nghe Từ lúc thành niên, tôi đã biết mình khác mọi người. Tôi không rung động
  • 22. Từ lúc thành niên, tôi đã biết mình khác mọi người. Tôi không rung động trước bạn khác giới mà luôn có tình cảm với những người cùng giới tính. Tôi đã từng đau khổ và dằn vặt chính mình. Tựtôi đã ghê tởm tôi. Nếu nhưmọi người có quyền mơ về một cuộc sống gia đình vợ chồng, con cái hạnh phúc, thì tôi ngaytrong tiềm thức đã chẳng thể mơ. Tôi đã từng cố gắng quên đi những cảm xúc của chính mình để kết bạn với những cô gái - những mong đâychỉ là một giai đoạn trong cuộc sống và khi có bạn gái tôi sẽ trở thành người bình thường. Nhưng thời gian trôi và tôi hiểu, không ai có thể sống trái với lòng mình. Rất nhiều người bạn của chúng tôi do bế tắc đã lấy vợ hay lấy chồng những mong có cuộc sống bình thường như bao người. Nhưng tất cả chỉ là đau khổ, đau khổ cho bản thân và đau khổ cho người thân yêu - những người vợ, người chồng và con cái đều không hạnh phúc. Nếu như khát vọng được yêu thương, được sống đúng là chính mình là quyền rất cơ bản mà mỗi con người đều mưu cầu thì đối với chúng tôi - những người đồng tính - khát vọng nàyđau đáu mãnh liệt hơn nhiều. Thật đơn giản và đôi khi vô nghĩa khi tuyên bố “tôi là con trai” hay“tôi là con gái”, nhưng chẳng đơn giản và vô nghĩa chút nào khi tuyên bố “tôi là người đồng tính”. Một câu hỏi lớn luôn đặt ra đối với mỗi chúng tôi: “Đồng tính là sự lựa chọn của mỗi cá nhân do ảnh hưởng của lối sống trụylạc, haysự lệch lạc bệnh lýcủa tâm lý, hayđâylà một giới tính tự nhiên như các giới tính khác?”. Tự trong thâm tâm chúng tôi hiểu đồng tính là tự nhiên, chúng tôi sinh ra đã như vậy, nó tuyệt nhiên không là kết quả của một lựa chọn sống hay ảnh hưởng của các lối sống trụylạc. Là một trí thức, tôi đau khổ và đi tìm câu trả lời nghiêm túc trong khoa học. Và tôi ngỡ ngàng nhận ra các kết luận của y học, tâm lý học, xã hội học hiện đại đều khẳng định đồng tính là tự nhiên, không phải là một bệnh lý haymột kiểu thức thương tổn về tâm lý. Hầu hết chúng ta đã quá quen với chuyện xã hội chỉ có hai giới tính, quen đến mức không có chỗ cho sựkhác biệt.
  • 23. Thật sự kết quả nghiên cứu cho thấyxã hội tồn tại một cách tự nhiên nhiều hình thái giới tính khác nhau: nam, nữ, đồng tính nam, đồng tính nữ, “bi” (người cảm xúc với cả hai giới tính). Một điều duynhất khác biệt là hai giới tính nam - nữ chiếm đa số và do những định kiến xã hội dẫn đến những người thuộc các nhóm thiểu số không dám thể hiện xu hướng giới tính thật của mình. Khoa học đã khẳng định nhưng định kiến xã hội còn quá nặng nề, người đồng tính từ khi sinh ra đã chịu nhiều định kiến và thiếu công bằng của xã hội. Các phóng sự về người đồng tính hầu hết đều tiếp cận từ “mại dâm nam” haycác vụ giết nhau vì tình. Vâng, đâylà tệ nạn, nhưng nó là tệ nạn của xã hội loài người nói chung chứ không phải tệ nạn do đồng tính mà ra. Quy kết không rõ nguyên nhân sẽ không thể đi đến giải pháp xã hội hiệu quả. Một lần nữa, trước khi phán xét xin hãy lắng nghe và quan sát với trái tim yêu thương và chấp nhận sự khác biệt. Đồng tính không phải là sự lựa chọn, người đồng tính có thể là bất cứ ai trong số những người thân yêu của các bạn. Chúng tôi là những người con, người anh, người chị, thậm chí người cha, người mẹ trong mỗi gia đình; chúng tôi là những đồng nghiệp thân thiết trong các công sở; chúng tôi là những công dân có trách nhiệm trong xã hội. Chúng tôi là bác sĩ, kỹ sư, giảng viên, ca sĩ, diễn viên, công nhân, nông dân, sinh viên, nhà khoa học, nhà báo, nhà thơ... Thống kê của thế giới, tỉ lệ đồng tính trong dân số giao động từ 1-5%. Nếu lấysố trung bình thì với 80 triệu dân, cộng đồng người đồng tính của VN không dưới 2 triệu người. Đây là một cộng đồng lớn mà sự hiểu biết của xã hội sẽ có những tác động rất quan trọng. Cuối cùng, tôi muốn nói với cha mẹ tôi, những người thân yêu và bạn bè tôi, xin đừng đau khổ mà hãy yêu thương và tự hào vì tôi được sống là chính mình. Tôi muốn nói với cộng đồng những người đồng tính nam cũng nhưnữrằng hãytựtin là chính mình và sống thật tốt, rằng mọi người rồi sẽ
  • 24. nhưnữrằng hãytựtin là chính mình và sống thật tốt, rằng mọi người rồi sẽ hiểu biết và đón nhận sự khác biệt dù sẽ có nhiều khó khăn ở buổi ban đầu. Trích Tuổi Trẻ 24/4/2004 Chiếc hộp quý giá Có một người cha nghèo đã quở mắng đứa con gái 3 tuổi của mình vì tội lãng phí cả một cuộn giấygói quà màu vàng. Tiền bạc eo hẹp, người cha nổi giận khi đứa bé cắt cuộn giấyquýra thành từng mảnh nhỏ trang trí một chiếc hộp giấy. Sáng sớm hôm sau, cô bé mang chiếc hộp đến và nói với cha: "Con tặng cha". Người cha cảm thấybối rối vì cơn giận dữ của mình hôm trước nhưng rồi cơn giận dữlại bùng lên khi ông mở ra thấycái hộp trống rỗng. Ông mắng đứa con gái. Cô bé ngước nhìn cha, nước mắt rưng rưng: "Cha ơi, đó đâu phải là chiếc hộp rỗng, con đã thổi đầy những nụ hôn để tặng cha mà!" Người cha giật mình. Ông vòng tay ôm lấy cô con gái bé nhỏ cầu xin con tha thứ. Ðứa con gái nhỏ sau đó không bao lâu qua đời trong một tai nạn. Nhiều năm sau người cha vẫn giữ khư khư chiếc hộp giấy bên cạnh mình. Mỗi khi gặp chuyện nản lòng, ông lấyra một nụ hôn tưởng tượng và nghĩ đến tình yêu mà cô con gái bé bỏng của ông dã thổi vào chiếc hộp. Trong cuộc sống, chúng ta sẽ và đã nhận được những chiếc hộp quý giá chứa đầytình yêu và những nụ hôn vô tư từ con cái chúng ta, từ bè bạn, từ gia đình. Trên đời này, chúng ta không thể có được những tài sản nào quý giá hơn những chiếc hộp chứa đầytình yêu vô tưnhưthế. (Trích phụ san Thế Hệ Trẻ) Chuyện con vịt
  • 25. Mùa hè, mẹ gửi Andrew về quê chơi với bà ngoại. Được cậu Billycho một cái giàn thun, Andrew khoái lắm. Nhưng nhớ lời cậu dặn, nó chỉ dám tập bắn ở trong rừng cây phía sau nhà. Andrew lang thang suốt buổi sáng ở trong rừng, nhưng nó chẳng bắn được chút gì cả. Buồn rầu, Andrew thất thểu về nhà ăn trưa. Vào tới sân, thấybầyvịt của bà ngoại đang rượt nhau kêu quàn quạc trong sân. Andrew cúi xuống nhặt một hòn sỏi và bắn đại một phát. Chẳng may, viên sỏi trúng ngay giữa đầu một con vịt, nó lăn đùng ra giữa sân, giãyđành đạch mấycái rồi nằm ngayđơ.Andrew hoảng hốt nhìn quanh: không có ai cả. Nó vội nhặt con vịt và nhét vào trong đống củi. Yên trí với bí mật của mình, Andrew ngồi vào bàn ăn trưa, mà không biết rằng đã có ít nhất một cặp mắt nhìn thấychuyện xảyra với con vịt. Sau bữa ăn trưa, bà ngoại vừa cất đồ ăn dư vào chạn vừa dặn Sally, chị họ của Andrew, con gái chú Billy: - Bữa naytới lượt con rửa chén đó. - Nhưng Andrew nó hứa làm thay con rồi. - Sally vội đáp và nhìn Andrew bằng ánh mắt khiến nó đang đỏ mặt toan cựcãi bỗng đâm ra chột dạ. - Thật không Andrew? - Bà ngoại hỏi, không quayđầu lại. - Con à? Andrew vừa mở mồm thì Sallyhích một cái đau điếng vào sườn nó và khẽ thì thầm qua kẽ răng: - Con vịt. Nhớ không? - Con nhận lời chị ấyrồi. - Andrew đáp bằng giọng hậm hực. Ngủ trưa dậy, ông ngoại rủ Andrew và Sallyđi câu, nhưng bà ngoại bảo: - Sally, cháu ở nhà giúp bà nấu nồi xúp cho bữa tối.
  • 26. - NhưngAndrew thích ở nhà nấu xúp hơn là đi câu đấychứ! Bà hỏi nó xem có đúng nhưvậykhông? Sally trả lời bằng giọng mát mẻ. Andrew toan cãi thì Sally tằng hắng mất tiếng. Nó đành nghẹn ngào trả lời: - Cháu sẽ ở nhà giúp bà. Cứthế, suốt ngàyhôm đó, Andrew luôn bị Sallydằn vặt bởi chuyện con vịt. Tối đến, mệt mỏi,Andrew nằm lăn trên chiếc đi-văng trong phòng khách và ngủ thiếp đi. Lúc nó thức dậy, ai đó đã tắt đèn và phủ trên người nó một tấm chăn.Andrew nằm im, đầu nó nhớ lại chuyện trong ngày. Nhiều lúc nó muốn nói thật với bà ngoại về chuyện con vịt, nhưng nó lại sợ bà ngoại sẽ mách mẹ nó, rồi thì sang năm mẹ nó sẽ không cho nó về chơi với ông bà nữa thì sao? Còn Sallythì quá quắt quá, không biết bao giờ nó mới thoát khỏi bàn tayquái ác của Sally? Biết làm sao đây? Nó chỉ muốn chết quách cho rồi. Andrew thổn thức. Chợt một bàn tayto mềm của bà ngoại đặt lên vai nó, giọng êm ái của bà ngoại thì thầm: - Nói đi con. Có điều gì con cứnói ra cho nhẹ nhõm trong lòng. - Con vịt... Cháu... Con vịt... - Andrew lắp bắp. Bà ngoại im lặng. Hít một hơi dài, Andrew nói một mạch: - Cháu lỡ taybắn chết một con vịt rồi bà ạ! - À, ra chuyện con vịt. Lúc đầu thấythái độ của cháu với Sallybà hơi ngạc nhiên, nhưng bà đã hiểu cả khi lùa bầy vịt vào chuồng và thấy thiếu một con. Nhưng bà muốn chờ cháu tự nói ra. Câu chuyện ngàyhôm naylà một bài học cho cháu đó: Che giấu tội lỗi của mình, cháu sẽ không bao giờ có được sựthanh thản và cháu sẽ trở thành sựnô lệ của cái xấu.
  • 27. Một cách xử sự Mr.Thomas là một chủ nông trại giàu có. Ông và vợ mình đối xử rất thân thiện với mọi người nên ai cũng yêu mến họ cả. Một hôm ông thấyvợ mình, bà Thomas sai người giúp việc đến cuối làng, nhà bà John - một tá điền của ông - để mượn một cái bào rau củ. Sau khi người nàyđi khỏi, ông hỏi vợ : - Anh không nghĩ rằng nhà ta lại không có một cái bào hay không đủ khả năng mua mà em lại sai người đi mượn cho thêm phiền phức nhưthế. Bà Thomas từtốn trả lời : - Đây, anh xem, cái bào của nhà ta vẫn còn rất tốt. Em biết mọi người ở vùng này đều yêu quí chúng ta vì chúng ta đem lại nhiều vật chất cho họ hơn các ông chủ khác; nhưng em không muốn như vậy. Em muốn được yêu mến bằng một thứ tình cảm cao hơn, tình làng xóm. Mà điều đó chỉ có thể khi nào chúng ta và họ không có khoảng cách giữa chủ và tớ, giữa giàu và nghèo. Như vậy chuyện cái bào rau củ chỉ là cái cớ để anh và em đến gần với mọi người hơn mà thôi. Bức tranh bị bôi bẩn Có một anh chàng họa sĩ từ lâu ôm ấp ước mơ để lại cho hậu thế một tuyệt tác. Và rồi một ngàykia chàng bắt tayvào việc. Ðể tránh sự ồn ào náo nhiệt của cuộc sống thường nhật, chàng dựng một khung vẽ rộng 30 mét vuông trên sân thượng một tòa nhà cao tầng lộng gió. Người họa sĩ làm việc miệt mài suốt nửa năm. Chàng say mê bức họa tới mức quên ăn quên ngủ. Khi bức tranh hoàn thành, nó sẽ đưa tên tuổi của chàng sống mãi với thời gian. Một buổi sáng nọ, như thường lệ, chàng họa sĩ tiếp tục hoàn chỉnh những nét cọ trước sự trầm trồ của hàng chục du khách tham quan. Tuynhiên sự có mặt của đám đông không hề ảnh hưởng tới họa sĩ. Chìm đắm trong
  • 28. cơn say mê điên dại, chàng ngây người nhìn ngắm thành quả lao động sáng tạo của mình. Cứ thế, chàng từ từ lùi ra xa để chiêm ngưỡng bức tranh mà không biết rằng mình đang tiến tới mép sân thượng. Trong số hàng chục người khách tham quan đang bị bức tranh hút hồn, chỉ có vài người phát hiện ra mối nguyhiểm đang chờ đón người họa sĩ: chỉ lùi một bước nữa là chàng sẽ rơi tõm xuống khoảng trống mênh mông cao cả trăm mét.Tuynhiên, không ai có can đảm lên tiếng vì biết rằng một lời cảnh báo có thể sẽ khiến người họa sĩ giật mình ngã xuống vực thẳm. Một sự im lặng khủng khiếp ngự trị trong không gian. Bất chợt một người đàn ông tiến tới giá vẽ. Ông ta chộp lấymột câycọ nhúng nó vào hộp màu và bôi nguệch ngoạc lên bức tranh. Một sựhoàn mỹtuyệt vời đã bị phá hủy. Người họa sĩ nổi giận, anh ta gầm lên đùng đùng lao tới bức vẽ, giật câycọ từtayngười đàn ông nọ. Chưa hả giận, người họa sĩ vung tayđịnh đập cho người đàn ông nọ một trận. Tuynhiên, hàng chục người xung quanh cũng đã kịp lao tới, giữlấyngười họa sĩ và giải thích cho anh ta hiểu tình thế. Rồi một vị cao niên tóc bạc phơ đến bên chàng họa sĩ và nhẹ nhàng nói: "Trong cuộc đời, chúng ta thường mải mê phác ra những bức tranh về tương lai. Tuy rằng bức tranh đó có thể rất đẹp, rất quyến rũ nhưng chính sự quyến rũ, mê hoặc về những điều sắp tới đó thường khiến chúng ta không để ý tới những mối hiểm họa gần kề, thậm chí là ngay dưới chân mình". Vậynên, nếu như có ai đó bôi bẩn, làm hỏng bức tranh về tương lai mà ta dày công tô vẽ, xin bạn chớ nóng vội mà oán giận. Trước tiên hãy xem lại hoàn cảnh thực tại của chính mình. Biết đâu một vực thẳm đang há miệng chờ đón ngaydưới chân bạn. Truyện do bạn đọc Lilytrang gởi đến Xitrum.net Chú mèo không có miệng Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máytính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...
  • 29. Họ ít có thời gian để ýđến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấyvậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày. Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều nhưthật. Cô bé cảm thấycô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa. Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh mình. Ông già thấy cô ngẩng lên thì hỏi: - Cháu gái, tan học rồi sao không về nhà mà lại khóc? Cô bé lại òa lên tức tưởi: - Cháu không muốn về nhà. Ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói! - Vậyông sẽ nghe cháu! Và cô bé vừa khóc vừa kể cho ông già nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông già cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời nhận định. Ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãyđi về nhà. Từ đó trở đi, cứ tan học là cô bé vào công viên ngồi kể chuyện cho ông già nghe. Cô thayđổi hẳn, mạnh dạn lên, vui vẻ lên. Cô bé cảm thấycuộc sống vẫn còn nhiều điều để sống. Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạyđến công viên để chia sẽ cho vơi
  • 30. bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạyqua đèn đỏ... *** Ngàybiết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đã mà cô bé hayngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn đưa cho cô bé ngàyhôm trước, nhưng không thấycô bé đến. Hình nộm là một con mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông già muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét. Từ đó trở đi, trên bàn học của mỗi học sinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng - Chú mèo hiện nayđã mang hiệu "Hello Kitty" (bạn đã bao giờ để ýmèo Hello Kittykhông hề có miệng?) - chú mèo được làm ra với mục đích lắng nghe tất cả mọi người. Tôi không biết "sự tích" Hello Kitty này có thật hay không. Tôi cũng không phải nhà quảng cáo cho thương hiệu ấy. Tôi chỉ biết mỗi lần nhìn hình chú mèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở phải biết lắng nghe người khác - thực sựlắng nghe. Một vài dòng... Nhiều năm về trước, một ủy viên chấp hành khá cao tuổi của một công ty dầu lửa đã đưa ra một quyết định sai lầm làm công tythiệt hại hơn 2 triệu đôla. John D. Rockefeller lúc đó là người đứng đầu tập đoàn này. Vào cái ngày đen tối mà tin tức khủng khiếp trên được lan truyền ra, hầu hết các nhân viên và ủy viên khác của công ty đều lo lắng và muốn tránh mặt Rockefeller, không ai muốn bị liên lụygì. Chỉ trừ có một người, đó chính là ủy viên đưa ra quyết định sai lầm kia. Ông ta là Edward T. Bedford. Rockefeller ngayhôm ấyhẹn gặp Bedford và Bedford rất đúng giờ. Ông ta đã sẵn sàng nghe một "bài diễn thuyết" nghiệt
  • 31. ngã từRockefeller. Khi Bedford bước vào phòng Rockefeller, ông vua dầu lửa đang ngồi cạnh bàn, bận rộn viết bằng bút chì lên một tờ giấy. Bedford đứng yên lặng, không muốn phá ngang. Sau vài phút, Rockefeller ngẩng lên. -A, anh đấyhả, Bedford?- Rockefeller nói rất bình tĩnh - Tôi nghĩ là anh đã nghe tin những tổn thất của công tychúng ta rồi chứ? Bedford đáp rằng ông đã biết rồi. - Tôi đã suynghĩ rất nhiều về điều này- Rockefeller nói - Và trước khi tôi nói chuyện với anh, tôi đã ghi ra đâyvài dòng. Sau này, Bedford kể lại cuộc nói chuyện của ông với Rockefeller như sau: Tôi thấy rõ dòng đầu tiên của tờ giấy mà ông chủ đã "viết vài dòng" là: "Những ưu điểm của Bedford". Sau đó là một loạt những đức tính của tôi, kèm theo là miêu tả vắn tắt rằng tôi đã giúp công tyđưa ra quyết định đúng đắn được 3 lần và giúp công ty kiếm được gấp nhiều lần số tiền tổn thất lần này. Tôi không bao giờ quên bài học ấy. Trong nhiều năm sau, bất kỳkhi nào tôi định nổi cáu với người khác, tôi đều bắt mình phải ngồi xuống, nghĩ và viết ra một bảng liệt kê những ưu điểm của người đó, dài hết sức có thể. Khi tôi viết xong bản đó thì thường tôi cũng thấybớt cáu rồi. Không biết là thói quen nàyđã giúp tôi bao nhiêu lần tránh được những sai phạm tôi có thể có: đó là nổi cáu một cách mù quáng với người khác. Tôi biết ơn ông chủ tôi vì thói quen này, và bâygiờ tôi giới thiệu nó cho tất cả các bạn. Lỗ nhỏ đắm thuyền Trên sườn núi Long’s Peak ở Colorado có một câyđại thụ khổng lồ bị tàn
  • 32. phá còn trơ lại mỗi một khúc thân. Những nhà thực vật học đoán cây đó sống khoảng 400 năm. Hồi Columbus đặt chân lên đất El Salvador nó đã có rồi và khi những tu sĩ tới gâydựng sự nghiệp ở Plymouth, nó mới sống được nửa đời của mình. Trong đời sống dài đằng đẵng suốt bốn thế kỷ đó, nó bị sét đánh 14 lần và trải qua biết bao lần tuyết băng, giông tố mà vẫn sống. Về sau, nó bị một đàn sâu đục khoét hết lớp vỏ này đến lớp vỏ khác, mỗi ngày gặm nhấm từng chút một liên tiếp không ngừng. Dần dần câycổ thụ trở nên mục ruỗng và ngã đổ. Thành thửmột câycổ thụ khổng lồ chống chọi nổi với thời gian, với sấm sét, với giông tố mà rốt cuộc lại bị hạ vì những con sâu tí hon, nhỏ xíu tới nỗi có thể bẹp nát giữa hai đầu ngón tayngười... Nhiều người chúng ta cũng từng vinh quang chiến thắng được sấm sét, giông tố, vượt qua cả trời long đất lở trong đời, để rồi bị những phiền muộn, giận hờn vặt vãnh, tầm thường đánh gục. Những điều vụn vặt ấycó khác chi những con sâu nhỏ kia có thể phá hủy cuộc sống chúng ta từng ngày. Vì thế, đừng bao giờ để những con sâu ấylen lỏi trong tâm hồn, khi chúng ta có thể bóp bẹp chúng chỉ bằng hai đầu ngón tay! 9 ân đức của Cha Mẹ Sinh:người Mẹ phải khó nhọc cưu mang hơn chín tháng, chịu sự đau đớn trong lúc đẩythai nhi ra khỏi lòng mẹ Cúc:Nuôi dưỡng, nâng đỡ, chăm nom, săn sóc hài nhi cả vật chất lẫn tinh thần. Tình cảm rất tựnhiên nhưng gắn bó ân cần, nên khi Cha Mẹ nhìn con thêm hân hoan vui vẻ, bé nhìn Cha Mẹ càng mừng rỡ cười tươi. Súc:Cho bú mớm, lo sữa nước cháo cơm, chuẩn bị áo xống ấm lạnh theo
  • 33. thời tiết mỗi mùa; trông cho con lần hồi biết cử động, điều hòa và nên vóc nên hình cân đối xinh đẹp. Dục:Dạydỗ con thơ động chân cất bước linh hoạt tự nhiên; biết chào kính người lớn, vui với bạn đồng hàng; tập con từ câu nói tiếng cười hồn nhiên vui vẻ. Khi trẻ lớn khôn thì khuyên răng dạy dỗ con chăm ngoan, để tiến bước trên đường đời. "Dạycon từthuở còn thơ, Mong con lanh lợi, mẹ cha yên lòng" Vũ: Âu yếm, nâng niu, vuốt ve, bế ẵm ... để con trẻ vào đời trong tình cảm trìu mến thân thương . Cố: Chăm nom, thương nhớ, đoái hoài, cố cập con trẻ từ tấm bé đến khi không lớn, lúc ở gần cũng nhưlúc đi xa : "Con đi đường xa cách Cha Mẹ bóng theo hình Ngàyđêm không ngơi nghỉ Sớm tối dạ nào khuây" Phúc: Giữ gìn, đùm bọc, che gió, chắn mưa, nhường khô, nằm ướt, hay Cha Me quên mình chống đỡ những bạo lực bất cứ từ đầu đến, để bảo vệ cho con. Phục: theo khả năng và tâm tính của trẻ mà uốn nắn, dạydỗ, tìm phương pháp hướng dẫn trẻ vươn lên hợp tình đời lẽ đạo, tránh cho con bị lôi cuốn bởi tiền tài ảo vọng, vật chất và thị hiếu bên ngoài. Trưởng: Lo lắng tận tình, đầu tư hợp lý, cho con học tập để chuẩn bị dấn thân với đời; cố vấn cho con nên vợ thành chồng xứng hợp với gia phong, thế đạo. Dù không cố chấp vấn đề "môn đăng hộ đối", nhưng vợ chồng so le về tuổi tác, trình độ, sức khỏe và khả năng thu hoạch tiền tài... cũng thiếu đi phần nào hạnh phúc lứa đôi, mà tuổi trẻ thường vì tiếng sét ái tình, làm lu mờ lýtrí, khi tỉnh ngộ xem nhưchén nước đã đổ, khó mà lấylại đủ!
  • 34. Đích đến Đó là một buổi sáng sương mù phủ kín, ngày 4-7-1952 khi Florence Chadwick bước xuống nước bơi vượt eo biển từ đảo Catalina đến bờ biển California. Bơi đường trường không phải là một điều mới lạ đối với Florence, bởi cô từng vượt biển Manche (giữa nướcAnh và Pháp) ở cả hai chiều. Buổi sáng hôm đó nước lạnh cóng, còn sương mù thì dàyđến nỗi cô khó có thể nhìn thấychiếc thuyền trong đoàn. Sau khi đã bơi hơn 15 tiếng đồng hồ, cô yêu cầu mọi người kéo cô lên thuyền. Huấn luyện viên của Florence ráng hết sức để động viên cô bởi họ đã rất gần bờ, nhưng cô chỉ nhìn thấy sương mù và sương mù. Vì thế cô bỏ cuộc... khi cách đích không tới nửa dặm. Sau đó cô tâm sự: "Không phải tôi biện hộ cho mình, nhưng nếu tôi nhìn thấybờ, tôi đã có thể bơi đến đích". Không phải cái lạnh haysự sợ hãi, hay sự kiệt sức đã khiến cho Florence Chadwick thất bại, mà chính là sương mù. Hai tháng sau cũng chính tại eo biển đó, cũng là khoảng cách đó, Florence Chadwick đã lập một kỷlục mới, bởi vì giờ đâycô có thể nhìn thấyđất liền. Nhiều lúc chúng ta cũng thất bại, không phải vì chúng ta sợ haybởi áp lực của những người xung quanh hay tại bất cứ điều gì, mà chỉ vì chúng ta không nhìn thấyđích của mình. Cho và nhận Một hôm, một sinh viên trẻ có dịp đi dạo với giáo sư của mình. Vị giáo sư nàyvẫn thường được các sinh viên gọi thân mật bằng tên "người bạn của sinh viên" vì sựthân thiện và tốt bụng của ông đối với học sinh. Trên đường đi, hai người bắt gặp một đôi giàycũ nằm giữa đường. Họ cho
  • 35. rằng đó là đôi giàycủa một nông dân nghèo làm việc ở một cánh đồng gần bên, có lẽ ông ta đang chuẩn bị kết thúc ngàylàm việc của mình. Anh sinh viên quay sang nói với vị giáo sư: "Chúng ta hãy thử trêu chọc người nông dân xem sao. Em sẽ giấu giàycủa ông ta rồi thầyvà em cùng trốn vào sau những bụi câykia để xem thái độ ông ta ra sao khi không tìm thấyđôi giày." Vị giáo sư ngăn lại: "Này, anh bạn trẻ, chúng ta đừng bao giờ đem những người nghèo ra để trêu chọc mua vui cho bản thân. Nhưng em là một sinh viên khá giả, em có thể tìm cho mình một niềm vui lớn hơn nhiều nhờ vào người nông dân nàyđấy. Em hãyđặt một đồng tiền vào mỗi chiếc giàycủa ông ta và chờ xem phản ứng ông ta ra sao." Người sinh viên làm nhưlời vị giáo sưchỉ dẫn, sau đó cả hai cùng trốn vào sau bụi câygần đó. Chẳng mấychốc người nông dân đã xong việc và băng qua cánh đồng đến nơi đặt giàyvà áo khoác của mình. Người nông dân vừa mặc áo khoác vừa xỏ chân vào một chiếc giàythì cảm thấycó vật gì cứng cứng bên trong, ông ta cúi xuống xem đó là vật gì và tìm thấymột đồng tiền. Sự kinh ngạc bàng hoàng hiện rõ trên gương mặt ông. Ông ta chăm chú nhìn đồng tiền, lật hai mặt đồng tiền qua lại và ngắm nhìn thật kỹ. Rồi ông nhìn khắp xung quanh nhưng chẳng thấy ai. Lúc bấy giờ ông bỏ đồng tiền vào túi, và tiếp tục xỏ chân vào chiếc giàycòn lại. Sựngạc nhiên của ông dường nhưđược nhân lên gấp bội, khi ông tìm thấy đồng tiền thứ hai bên trong chiếc giày. Với cảm xúc tràn ngập trong lòng, người nông dân quì xuống, ngước mặt lên trời và đọc to lời cảm tạ chân thành của mình. Ông bàytỏ sự cảm tạ đối với bàn tayvô hình nhưng hào phóng đã đem lại một món quà đúng lúc, cứu giúp gia đình ông khỏi cảnh túng quẫn, người vợ bệnh tật không ai chăm sóc và đàn con đang thiếu ăn. Anh sinh viên lặng người đi vì xúc động, nước mắt giàn giụa. Vị giáo sưlên tiếng: "Bâygiờ em có cảm thấyvui hơn lúc trước nếu như em đem ông ta ra làm trò đùa không?" Người thanh niên trả lời: "Giáo sư đã dạy cho em
  • 36. một bài học mà em sẽ không bao giờ quên. Đến bây giờ em mới hiểu được ýnghĩa thật sự của câu nói mà trước đâyem không hiểu: "Cho đi là hạnh phúc hơn nhận về". Câu chuyện bát mì Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì". Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản. o Oo Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãycòn tấp nập ồn ào nhưng vào ngàynàymọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậyđường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách nhưngười thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời. - Xin mời ngồi! Nghe bà chủ mời, người phụ nữrụt rè nói: - Có thể... cho tôi một... bát mì được không?
  • 37. Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú. - Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây. Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quayvào bếp gọi to: - Cho một bát mì. Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. "Ngon quá" - thằng anh nói. - Mẹ, mẹ ăn thửđi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ. Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: "Thật là ngon! Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán. - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói. Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngàychuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm naycó vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấycái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái. - Có thể... cho tôi một... bát mì được không? - Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi! Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai nhưnăm ngoái, vừa nói vọng vào bếp: - Cho một bát mì. Ông chủ nghe xong liền nhanh taycho thêm củi vào bếp trả lời: - Vâng, một bát mì!
  • 38. Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng: - Nàyông, mình nấu cho họ ba bát mì được không? - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý. Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!" Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán. - Thơm quá! - Năm nayvẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là maymắn quá! - Sang năm nếu được đến đâynữa thì tốt biết mấy! Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình. - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ! Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu. Đến ngày31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấytrong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thayvào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ". Đúng
  • 39. 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều. - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón. Nhìn thấykhuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói: - Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không? - Được chứ, mời ngồi bên này! Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh taycất tờ giấy"Đã đặt chỗ" đi, sau đó quayvào trong la to: "Hai bát mì". - Vâng, hai bát mì. Có ngay. Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi. Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sựvui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấyvui lây. - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm naymẹ muốn cảm ơn các con! - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ? - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công tybảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng. - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời. Bà chủ đứng bên trong không dám động đậyđể lắng nghe.
  • 40. - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi! - Hả, mẹ nói thật đấychứ? - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công tyđã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậysố tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi. - Mẹ ơi!Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau nàymẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé. - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên! - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều! - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầygiáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dựthi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thaymẹ đến dự. - Có thật thế không? Sau đó ra sao? - Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấyđề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậysớm để làm việc". Đến cả việc hàng ngàycon phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: "Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau nàymở một tiệm mì, trở thành
  • 41. ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!" Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài. - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời. - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao? - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: "Cám ơn sựquan tâm và thương yêu của thầycô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngàyem con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấysự xấu hổ nhưng đó là sựxấu hổ chân chính. Mấynăm naymẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được...Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầycô quan tâm giúp đỡ cho em con." Ba mẹ con nắm taynhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo: - Cám ơn! Chúc mừng năm mới! Lại một năm nữa trôi qua. Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy"Đã đặt chỗ" nhưng ba mẹ con vẫn không thấyxuất hiện. Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữlại ynhưcũ.
  • 42. "Việc này có ý nghĩa như thế nào?" Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấycảnh nàynên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sựhyvọng một ngàynào đó ba vị khách kia sẽ quaytrở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh phúc", mọi người đều muốn thửngồi vào cái bàn này. Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua. Lại một ngày31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đâylà thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ.Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giâyphút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn…Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ởđâyai cũng coi nhau nhưngười nhà. Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, taycầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên. Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm: - Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không? Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấynăm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bâygiờ họ đang đứng trước mặt
  • 43. bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ taychỉ vào ba người khách, lắp lắp nói: - Các vị... các vị là... Một trong hai thanh niên tiếp lời: - Vâng! Vào ngàycuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lực để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm naycháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ýđịnh nung nấytừ bao lâu naycủa chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này. Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậynói: - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên! Bà chủ nhưbừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói: - Ồphải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì. Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời: - Có ngay. Ba bát mì.
  • 44. o Oo Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mởkho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người. Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động. Đại bàng và Gà Ngày xưa, có một ngọn núi lớn, bên sườn núi có một tổ chim đại bàng. Trong tổ có bốn quả trứng lớn. Một trận động đất xảy ra làm rung chuyển ngọn núi, một quả trứng đại bàng lăn xuống và rơi vào một trại gà dưới chân núi. Một con gà mái tình nguyện ấp quả trứng lớn ấy. Một ngàykia, trứng nở ra một chú đại bàng con xinh đẹp, nhưng buồn thay chú chim nhỏ được nuôi lớn nhưmột con gà. Chẳng bao lâu sau, đại bàng cũng tin nó chỉ là một con gà không hơn không kém. Đại bàng yêu gia đình và ngôi nhà đang sống, nhưng tâm hồn nó vẫn khao khát một điều gì đó cao xa hơn. Cho đến một ngày, trong khi đang chơi đùa trong sân, đại bàng nhìn lên trời và thấynhững chú chim đại bàng đang sải cánh baycao
  • 45. giữa bầu trời. "Ồ- đại bàng kêu lên - Ước gì tôi có thể baynhưnhững con chim đó". Bầygà cười ầm lên: "Anh không thể bayvới những con chim đó được.Anh là một con gà và gà không biết baycao". Đại bàng tiếp tục ngước nhìn gia đình thật sự của nó, mơ ước có thể bay cao cùng họ. Mỗi lần đại bàng nói ra mơ ước của mình, bầygà lại bảo nó điều không thể xảyra. Đó là điều đại bàng cuối cùng đã tin là thật. Rồi đại bàng không mơ ước nữa và tiếp tục sống như một con gà. Cuối cùng, sau một thời gian dài sống làm gà, đại bàng chết. Trong cuộc sống cũng vậy: Nếu bạn tin rằng bạn là một người tầm thường, bạn sẽ sống một cuộc sống tầm thường vô vị, đúng như những gì mình đã tin. Vậy thì, nếu bạn đã từng mơ ước trở thành đại bàng, bạn hãy đeo đuổi ước mơđó... và đừng sống như một con gà! Thư của Thượng Đế gửi cho phụ nữ Ta cho phép người đàn ông saygiấc để anh ta không quấyrầysựsáng tạo và để ta có thể kiên trì hoàn thiện vẻ ngoài của ngươi... Từmột mảnh xương, ta tạo ra ngươi. Ta chọn phần xương sườn, dùng bảo vệ cuộc đời người đàn ông, bảo vệ trái tim và lá phổi của anh ta, phần xương nâng đỡ anh ta - đúng nghĩa với điều ngươi phải làm. Ta tạo hình ra ngươi, một cách hoàn hảo và xinh đẹp. Đặc điểm của ngươi là một cái xương sườn, mạnh mẽ lẫn yếu đuối và mỏng manh. Ngươi phải bảo vệ phần mỏng manh nguyên thủy nhất trong người đàn ông - đó là trái tim anh ta. Trái tim là trung tâm của người đàn ông, lá phổi cho anh ta hơi thở. Khung xương sườn sẽ bị gẫytrước khi trái tim bị hủyhoại. Nâng đỡ người đàn ông nhưkhung xương sườn nâng đỡ cơ thể. Ngươi không được lấyra từchân - phần ở dưới anh ta, ngươi không được lấyra từđầu - phần ở trên anh ta. Ngươi được lấy ra từ bên cạnh, để ngươi luôn bên cạnh và sát
  • 46. cánh với anh ta. Ngươi là thiên thần hoàn hảo của ta, cô gái nhỏ xinh đẹp của ta. Ngươi sẽ trở thành người phụ nữ lộng lẫy, thông minh. Đôi mắt ta sẽ nhìn thấyđức hạnh chứa đầytim ngươi. Đôi mắt ngươi đẹp. Đôi môi ngươi sẽ đáng yêu làm sao khi nói những lời nguyện cầu. Lỗ mũi ngươi quá hoàn hảo. Đôi bàn tayngươi thanh nhã để được chạm vào. Ngươi rất đặc biệt bởi ngươi là phần mở rộng của ta. Đàn ông tượng trưng cho vẻ ngoài của ta - đàn bà tượng trưng cho cảm xúc của ta. Cả hai tượng trưng cho toàn bộ Thượng đế. Vì thế, người đàn ông hãycư xử tốt với người phụ nữ. Yêu cô ấy, tôn trọng cô ấy, bởi vì cô ấymỏng manh. Làm tổn thương cô ấy, anh làm tổn thương ta. Làm đau đớn cô ấy, chính là anh đang hủy hoại trái tim mình, trái tim của cha anh, trái tim của cha cô ấy. Còn người đàn bà, hãy khiêm nhường cho anh ấy thấy quyền năng của cảm xúc ta đã cho ngươi. Trong sự điềm đạm nhã nhặn, hãychứng tỏ sức mạnh của ngươi. Trong tình yêu, hãycho anh ta thấy, ngươi là chiếc xương sườn bảo vệ phần bên trong của anh ta. Bạn đã biết người phụ nữ đặc biệt đến thế nào trong mắt của Thượng đế? Vai kịch cuối cùng Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng. Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ởđây, chiều nào ông cũng thấymột chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạyqua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên. Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầybụi đường với những toa đông đúc hành khách nhưmột thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé
  • 47. vụt đứng dậy, háo hức đưa tayvẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngàytrên đường- chẳng ai để ývẫylại chú bé không quen biết. Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấychú bé ra vẫyvà vẫn không một hành khách nào vẫylại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già nhưthắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấymột em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người." Hôm sau, người em thấyông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậyđi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: " Đâylà vai kịch cuối cùng của mình, cũng nhưnhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..." Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tayvẫylại chú bé. Ông thấychú bé mừng cuống quít, nhẩycẫng lên, đưa cả hai tayvẫymãi. Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứmột đêm diễn huyhoàng nào ở nhà hát. Đâylà vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời. Trái tim, bộ óc và cái lưỡi Một ngàykia, trái tim, bộ óc và cái lưỡi đồng ývới nhau sẽ không bao giờ nói những lời đơn sơ bé nhỏ nữa. Trái tim: "Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm bận rộn ta thôi. Chúng làm cho ta trở nên yếu đuối. Sống trong thời buổi này, trái tim phải trở nên cứng rắn, cương quyết chứkhông thể mềm nhũn dễ bị xúc động được."
  • 48. Bộ óc đồng tình: "Vâng, đúng thế, thời buổi nàychỉ có những tư tưởng cao siêu, những công thức tuyệt vời, những chương trình vĩ đại mới đáng cho bộ óc suynghĩ tới. Những lời đơn sơ nhỏ bé chỉ làm mất thời giờ, mà thời giờ là vàng bạc." Cái lưỡi nghe trái tim và bộ óc nói thế không khỏi hãnh diện và tự cảm thấy mình trở nên rất quan trọng, mặc dù cái lưỡi chỉ là bộ phận bé nhỏ của thân thể. Vì thế lưỡi cũng nhất trí: "Hai anh quả thật đã đạt được tột đỉnh của sự khôn ngoan. Nếu hai anh nghĩ thế thì kể từ naytôi sẽ chỉ nói những từ cao siêu, những câu văn hoa bóng bẩy, những bài diễn văn sâu sắc hùng hồn." Kể từdạo ấy, trái tim chỉ gửi đến lưỡi những lời nói cứng cỏi, bộ óc chỉ sản xuất và gửi xuống lưỡi những tư tưởng cao siêu và lưỡi không còn nói những lời đơn sơ nhỏ bé nữa. Thời gian trôi đi. Mặt đất trở nên tẻ nhạt như cảnh vật vào mùa đông : không một chiếc lá xanh, không một cánh hoa đồng nội và lòng người cũng trở nên chai đá nhưnhững tháng hè nóng bức. Nhưng những ông già bà cả vẫn còn nhớ những lời đơn sơ nhỏ bé. Đôi lúc miệng họ vô tình bật nói ra chúng. Lúc đầu họ sợ bị bọn trẻ chê cười. Nhưng kìa, thayvì chê cười, những lời nói đơn sơ nhỏ bé lại được truyền từ miệng nàysang miệng khác, từ bộ óc nàysang bộ óc khác, từ trái tim này qua trái tim nọ. Cuối cùng chúng xuất hiện nhưnhững đóa hoa phá tan lớp băng tuyết giá lạnh để vươn cao làm đẹp cho đời. Thử nghĩ xem Jack Canfield & Mark V. Hansen Sau khi FredAstaire thử vai lần đầu tiên vào năm 1933, ghi chú của vị điều hành cuộc thi của MGM, "Không biết diễn! Hơi nhàm chán! Biết nhảy một chút!" Astaire lưu giữ tờ giấy ngay phía trên lò sưởi nhà mình tại Bevery Hills.