1. SAIGON MÙA THU
Ai đã giết mùa thu tím của tôi
Sai-gon ơi người cũng đã chết rồi
Trong yêu thương bức tranh tình đã chết
Còn chi nữa bóng hình cũng thế thôi
Saigon xưa, thu đến lá vẫn rơi
Mảnh gió lốc lá tan nát tơi bời
Mẹ cũng khóc, lòng người càng ảm đạm
Tiềm tàng trong tim óc của người thơ.
Cánh hoa dầu vẫn xoay tít bay bay
Trên con đường ta vẫn đi từng ngày
Quay xoắn hơn khi đón luồng gió lớn
Phủ tràn đường phủ cả trái tim ai.
Cơn mưa nhẹ, cơn mưa của mùa thu
Tiếng mưa rơi êm đềm như mẹ ru
Luôn ôm ấp biết bao tình trong ấy
Rất thiết tha, biền biệt cõi miên du.
Qua bao mùa cây lá mãi tươi xanh
Buồn thay người, cuộc sống chẳng an lành
Như chiếc lá cuối cùng đành rơi rụng
Trong hồn Thu, Saigon đẹp như tranh.
VÕ HIẾU NGHĨA
7/9/2013
*
2. MÙA THU Ở LẠI
Mùa thu ơi! ta van em đừng đi
Từng bước nhẹ vào hồn ta êm ái
Là vạt nắng trên lá vàng lá đỏ
Là giọt sương buồn trên chiếc lá khô
Có nhiều khi ta như sống trong mơ
Nhìn năm tháng đã ra đi lặng lẻ
May c n em, chi c l v ng nh b
N u trên c nh t o d ng v i m a thu
D m t tho ng th c ng l r t đ
Đ c ng ta d o g t kh p nơi nơi
Đ nghe h n m nh l c l ng chơi vơi
Trong m ng o tư ng th i gian ng ng l i
nh m t n cư i c ng không t n t i
S nh t nh a đi theo b ng th i gian
Thu yêu thương v n giăng m c tơ v ng
T muôn thu v n l thu… m i m i
Ôi m a thu ta xin em l i
C d u d ng m m m i trong ta
D u cu c đ i đôi l c c ng phong ba
Em chi c l ng ngoan tr i b o n i
Đư ng quanh co t ng bư c chân b i r i
B i v em như c l i như không
Em l th t m v n như l m ng
o nh cu c đ i tho ng gi a mênh mông…
Thơ NGUYÊN NHUNG